Ngọc Lưu Thương nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, khóe môi gợi lên ý cười, "Vì sao ngươi nghĩ mình bị bệnh bất trị?"
Tuy Hoa Bế Nguyệt và Ngọc Lưu Thương quen biết nhau chưa lâu nhưng nàng biết hắn không phải là người thích nói dối.
Nàng hơi nhíu mi,trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc xuất hiện một tia sầu bi, thở dài nói, "Ta từng mơ một giấc mơ, trong mộng là thời điểm ta hai mươi tám tuổi, sức khỏe như đèn đã cạn dầu, cho dù có tìm danh y khắp thiên hạ tới cũng không thể chữa khỏi cho ta, nhưng cũng không ai biết ta đã bị bệnh gì."
Ngọc Lưu Thương đăm chiêu nhìn nàng, trong mắt rất mênh mông vô định, chuyện nàng ta nói về căn bệnh trong giấc mơ kia là một chuyện không bao giờ xảy ra. Hắn trầm mặc một lát, thản nhiên nói, "Thật ra cô nương cũng không bị bệnh bất trị gì cả! Phàm là bệnh trên thế gian này thì đều có cách chữa khỏi, như vậy thì không bao giờ có khái niệm bệnh bất trị."
Nghe lời nói của hắn, trong lòng nàng thoáng chút hi vọng.
Nàng nhịn không được hỏi, "Ngọc công tự, vậy rốt cục thì ta bị bệnh gì?"
Ngọc Lưu Thương ngước mắt, đôi mắt phượng vân đạm phong khinh nhìn nàng, "Bệnh của ngươi đúng là rất kì lạ, trên thế gian này chỉ có ba người biết về căn bệnh này."
Trong mắt Hoa Bế Nguyệt tối lại, thì ra trên đời này chỉ có ba người biết về bệnh của nàng, hèn chi kiếp trước không ai có thể trị khỏi.
"Thân thể cô nương bị mắc bệnh gọi là khúm núm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-ninh-than/147035/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.