Chương trước
Chương sau
Mắt phượng của Ngọc Lưu Thương híp lại, hắn thong thả bước tới trước mặt nàng, ánh mắt sâu như mực nhìn nàng chằm chằm.
Nếu nàng nói sai nửa câu, Ngọc Lưu Thương sẽ không ngần ngại ra lệnh đuổi khách.
Hoa Bế Nguyệt nhướng mày cười một tiếng, đôi mắt không chớp nhìn về khuôn mặt tuấn mĩ vô trù kia, thản nhiên nói, "Ta nghĩ Ngọc công tử đang nghĩ là ta nói bừa!"
Nam tử phía sau màn trướng kia cũng ôn nhã cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền, nhẹ nhàng nói, "Cô nương, nếu chuyện trong mơ đều có thể thành sự thật thì trên đời này ai cũng có thể biết trước tương lai hết rồi!" hắn bỗng nhiên dừng một chút, hai mắt sâu hun hút, môi vẫn giữ ý cười nhẹ nhàng, nghi ngờ nhìn Hoa Bế Nguyệt, "Nhưng mà... ngươi có thể dùng cái gì để chứng minh những gì ngươi mơ thấy sẽ xảy ra ở thực tại?"
Hoa Bế Nguyệt đứng cách hai người bảy bước, trên môi nở nụ cười, thân hình yểu điệu như liễu, trong mắt ôn nhu như nước lóe lên tia tự tin thanh nhã.
Loại tự tin này còn có chút khí thế ung dung hoa quý, trong mười ba năm đó nàng đã từng trải qua rất nhiều sóng gió, biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi.
Con ngươi của Hoa Bế Nguyệt hơi nheo lại, "Hai vị chắc có nghe qua Hoa gia có thiên mệnh nữ tử?"
"Có biết một chút!" nam tử bạch y mỉm cười.
Ngọc Lưu Thương khoanh tay nhìn nàng, giống như hắn cũng có hứng thú với chuyện này.
Lời đồn về thiên mệnh nữ tử bắt đầu được lưu truyền rộng rãi từ năm trăm năm trước, nghe nói thiên mệnh nữ tử bắt đầu từ Đại Chu triều, từ khi Thái Bình công chúa lên ngôi hậu, dân chúng lầm than, vì thế Sở gia đoạt quyền, Hoa gia giúp Sở gia mưu triều soán vị, nữ tử Hoa gia trở thành hoàng hậu khai quốc, từ đó lưu truyền câu chuyện về thiên mệnh nữ tử.
Truyền thuyết nói rằng... thiên mệnh nữ tử phải là người văn thải xuất chúng, cầm kì thư họa đều tinh thông.
Song, đó dù gì cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Thiên mệnh nữ tử thật sự chính là hậu nhân của Hoa Mộc Lan. Sự thật này là do tổ mẫu trước khi lâm chung đã nói với nàng.
"Thật ra ta chính là thiên mệnh nữ tử của Hoa gia!" dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Hoa Bế Nguyệt vô cùng bình thản nói.
Nghe thế, môi mỏng của Ngọc Lưu Thương nhếch lên, thoạt nhìn tao nhã mê người, nam tử trong nội trước cũng rất tự nhiên không nhiễm một hạt bụi, lười biếng nhìn nàng.
Chỉ thấy hai tròng mắt mênh mông như nước của nữ tử có một loại xinh đẹp nói không nên lời, nhưng kiên quyết khiên người ta không thể nghi ngờ.
Nàng tự biết lời nói của mình không có tính thuyết phục, nhưng ít ra nước cờ này nàng không hề đi sai, trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Hoa Bế Nguyệt hiện lên nụ cười như có như không, dịu dàng nói, "Trong cảnh trong mơ của ta xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như... bảy ngày nữa hoàng thượng sẽ bị ám sát, nhưng Tô thái y lại đỡ giúp hắn một kiếm".
Nói xong nàng lại hướng ánh mắt về phía Ngọc Lưu Thương, nhìn chăm chú từng biến hóa trên khuôn mặt hắn, tuy Ngọc Lưu Thương không hề quan tâm tới chuyện thiên hạ nhưng Tô thái y kia là một nhân tài y học, hơn nữa ông ta còn là sư đệ của Thiên y, Ngọc Lưu Thương chắc chắn có vài phần liên quan với người này.
Quà nhiên hắn vừa nghe nàng nói xong thì hơi nhíu mi.
"Còn gì nữa không?" nam tử áo trắng nhẹ giọng hỏi.
Trong đôi mắt thanh lệ của Hoa Bế Nguyệt lóe lên một tia sáng, tiếp tục nói, "Mười lăm ngày sau thiên hạ sẽ xảy ra một chuyện quan trọng, hoàng minh huyết tẩy Nam Cung thế gia, Đông Phương thế gia cũng bị diệt môn".
Đông Phương thế gia bị diệt môn? Nam tử áo trắng phía sau bình phong híp mắt lại, hiển nhiên hắn không ngờ nàng sẽ nói như thế, môi phát ra một tiếng cười khẽ.
Ngoài cửa sổ có một cơn gió nhẹ thổi qua, vạt áo trắng của nam tử nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Ánh mắt của Ngọc Lưu Thương nhìn về phía nam tử áo trắng kia, thấp giọng nói, "Ngươi có tin chuyện Đông Phương thế gia bị diệt môn không?"
"Diệt môn hay không thì có liên quan gì tới ta?" giọng nói của nam tử áo trắng nhẹ như gió thổi qua sông, vừa ôn nhã lại có một phần lãnh liệt.
"Quả nhiên ngươi muốn phủi sạch quan hệ với Đông Phương thế gia" Ngọc Lưu Thương tiếp tục nói.
Hoa Bế Nguyệt ngồi một bên, trầm tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, trong cuộc đối thoại của hai người này nàng có thể nghe ra một chút tin tức, không ngờ nam tử trong bình phong kia lại có quan hệ với Đông Phương thế gia! Mọi chuyện nàng đều có thể nhất nhất lệ cử, song, nhớ tới chuyện sắp xảy ra, Hoa Bế Nguyệt không khỏi trầm mặc, bỗng nhiên nàng nhớ tới mười lăm ngày nữa sẽ là ngày Bắc Cung gia tộc tới cầu hôn, không lẽ lịch sử lại tái diễn sao?
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua lớp màng mỏng chiếu lên mặt nam tử áo trắng khiến khí chất của hắn càng thêm ấm áp nhu hòa, hắn bỗng nhiên thấp giọng cười, "Ngươi đúng là rất thú vị, ta hỏi ngươi, còn có chuyện gì sắp xảy ra nữa không?"
Hoa Bế Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, suy tư một lát, bên môi gợi lên nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, "Ngày mai, ở thành Dương Châu sẽ có hội hoa khôi, Tây Thi cô nương sẽ giành được giải nhất, có quý nhân dùng ba vạn lương hoàng kim để chuộc thân cho nàng ta!" Loại chuyện phong hoa tiết nguyệt này được lan truyền rất nhanh, dù sao không có nam nhân nào không thích chuyện này.
Nhưng vì sao nàng lại biết? Nghĩ tới đây nàng không khỏi cười khổ một tiếng.
Vì người chuộc thân cho vị Tây Thi cô nương kia không phải ai khác mà chính là người sắp cầu hôn nàng - Bắc Cung tam thiếu gia, phu quân nàng chung giường chung gối mười ba năm.
Hắn lấy ba ngàn lượng hoàng kim làm sính lễ cưới nàng, nhưng lại cho nữ tử thanh lâu kia ba vạn lượng hoàng kim để chuộc thân.
Hoa Bế Nguyệt ngước mắt nhìn lên cửa sổ, nhìn mây trắng bay trên trời, nhìn dòng suối đang chảy ngoài kia.
Bầu trời xa xôi như thế , lúc đó trong đầu nàng luôn có quan niệm nam nhân nào mà không có ba vợ bốn nàng hầu, đối với nữ tử cũng chỉ như một món đồ chơi, nàng thầm thán... rốt cục thì thế gian này có chân tình hay không?
Suy tư một lúc, trong mắt Hoa Bế Nguyệt tràn ngập thủy quang mênh mông, khuôn mặt tao nhã có chút thê lương.
Tuy rằng nàng đã che giấu rất tốt nhưng ánh mắt cô đơn kia lại không tránh được con mắt của Ngọc Lưu Thương.
Ánh mắt của Ngọc Lưu Thương thâm thúy nhìn nàng, mắt phượng đạo một vòng, thản nhiên nói, "Thành Dương Châu cách chỗ này tận trăm dặm đường, thông tin muốn tới đây cũng phải mất ba ngày. Nhưng ta nghe nói thiên mệnh nữ tử có chỗ khác người, không biết tại hạ có thể vinh hạnh nhìn thấy không?"
Hoa Bế Nguyệt mím môi, nhìn Ngọc Lưu Thương một cái thật sâu, thiên mệnh nữ tử đúng là có một lọi dấu ấn khác người, nhưng sao hắn lại biết chuyện này? Chỉ là...
Mắt đẹp của nàng lóe lên một tia u quang, lông mi buông xuống mang theo một cảm giác yên tĩnh thanh viễn, trầm mặc một hồi lâu nàng bắt đầu cởi bỏ vạt áo, áo ngoài trắng như tuyết không tiếng động rớt trên mặt đất.
Ngọc Lưu Thương cũng không ngăn cản, giống như thể chuyện nữ nhân cởi áo trước mặt hắn là rất bình thường.
Tối qua hắn có chữa bệnh cho nàng, tuy có cởi cái yếm ra một chút nhưng cũng chưa cởi sạch, nhưng hắn lại phát hiện thể chất của nàng rất đặc biệt.
Huống chi trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một bệnh nhân.
Nam tử áo trắng sau bình phong thì hứng thú nhìn một màn thế này, đầu ngón tay rõ nhẹ vào cầm huyền, ngón tay thon dài trắng tuyết lên lên xuống xuống tạo nên âm thanh du dương uyển chuyển. Nam tử áo trắng nở một nụ cười như có như không nói, "Nam nhân thích nhất hai loại nữ tử này, một là loại kĩ nữ giả bộ thanh cao, hai chính là nữ tử phóng đãng công khai, mị thái bắn ra tứ phía".
Ngọc Lưu Thương nghe thế thì khóe môi gợi lên độ cong quen thuộc, lạnh lùng liếc mắt về phía nam tử áo trắng.
Ngay lúc Hoa Bế Nguyệt cởi hết chỉ còn lại cái yếm hình hoa mai thì nàng vén mái tóc đen dài của mình ra trước ngực, lộ ra cái lưng duyên dáng, qua thịt trắng nõn như được làm từ bạch ngọc.
Hai nam nhân tuy đã từng trải qua sóng to gió lớn nhưng da thịt nữ tử mĩ lệ như vậy thì lần đầu thấy, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên tấm lưng trắng của nàng.
Lúc này Hoa Bế Nguyệt vận nội công, trong nháy mắt lưng của nữ tử xảy ra biến hóa, da thịt tuyết trắng giờ phút này biến thành màu hồng, tấm lưng trắng nõn xuất hiện một hình vẽ, nếu không lầm thì chính là một con phượng hoàng rất sống động, dưới ánh sáng diễm lệ đẹp không sao tả siết.
Nhưng không được hoàn mĩ là hai cánh của phượng hoàng vẫn chưa được dang rộng.
Ánh mắt của nam tử áo trắng kia hoàn toàn bị phượng hoàng hấp dẫn, liên tục khen "Chỉ có thần mới có thể vẽ được thế này!"
Hoa Bế Nguyệt lặng lặng đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, "Nếu công tử cho rằng chim phượng này là do người vẽ thì có thể tới đây để kiểm tra!"
Trong đôi mắt đen sâu hút của nam tử áo trắng có chút gợn sóng, trên môi nở một nụ cười, âm thanh lười biếng vẫn nhộn nhạo như nước, "Thế thì không cần, thủ pháp này chỉ sợ họa sĩ tài giỏi nhất cũng khó mà vẽ ra, đương nhiên không phải là vẽ lên rồi".
"Kiến thức của công tử quả nhiên là rộng rãi!" Hoa Bế Nguyệt thản nhiên khen.
"Nếu ta đoán không lầm thì nếu nội lực của cô nương thâm hậu hơn một chút thì chim phượng kia sẽ trở về nguyên trạng"
"Phải!" Hoa Bế Nguyệt gật đầu.
Giờ phút này khóe môi của Ngọc Lưu Thương câu lên ý cười thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, "Tốt rồi! Cho dù ngươi có phải là thiên mệnh nữ tử hay không thì cũng không liên quan gì tới ta! Vậy mục đích ngươi tới tìm ta là gì?"
Nghe lời này của hắn, khuôn mặt tao nhã của Hoa Bế Nguyệt có chút dao động, con ngươi như thu thủy kia lóe lên một tia sáng, sâu như đầm nước, nàng biết chuyến này nàng thu hoạch không tệ, rốt cục thì Ngọc Lưu Thương cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với nàng, rốt cục nàng cũng qua cửa, vì thế nàng nâng mắt nhìn Ngọc Lưu Thương, không hề có chút che giấu mà nói, "Ngọc công tử, có phải ta mắc một căn bệnh bất trị?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.