Ánh sáng trắng bạc của ngọc phù dịch chuyển lóe lên rồi tắt ngấm, ném cả ba người và một con rắn ra khỏi vòng xoáy không gian hỗn loạn.
"RẦM!"
Cả nhóm rơi tự do từ độ cao vài trượng, đáp xuống một thảm lá cây mục nát trong một khu rừng rậm hoang vu. Tuyết Nguyệt, người đã tiêu hao gần hết linh lực và tinh thần lực để kích hoạt lá ngọc phù cuối cùng, lảo đảo đáp xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, một dòng máu tươi từ khóe miệng rỉ ra.
Trần Trường Sinh thì quen thuộc hơn với việc này. Hắn rơi xuống với một tiếng "bịch" nặng nề, toàn thân ê ẩm, nhưng ngoài việc cảm thấy đau như thường lệ thì không có gì đáng ngại. Hắn vội vàng kiểm tra Tiểu Hắc trong lòng, thấy nó vẫn đang say ngủ sau khi đã kiệt sức, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ai trong số họ có thời gian để ý đến tình trạng của bản thân. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phong.
Y nằm đó, giữa đống lá cây, giống như một cái xác, trắng bệch, vải rách nát. Bộ bạch y của y đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm, lồng ngực lõm xuống một mảng đáng sợ, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được. Sinh cơ trong cơ thể y đang trôi đi nhanh chóng như một dòng sông vỡ đê, bị luồng ma khí đen kịt của Hắc Lang Vương ăn mòn một cách tàn nhẫn.
"Lâm Phong!"
Tuyết Nguyệt hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét mang theo một sự hoảng loạn và sợ hãi mà nàng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-bao-cat/5059579/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.