Ba ngày ròng rã sau cuộc trốn chạy khỏi Đan Dương Thành.
Giữa rừng rậm nguyên sinh, nơi ánh sáng mặt trời là một thứ xa xỉ bị những tán lá cổ thụ tầng tầng lớp lớp nuốt chửng, không khí đặc quánh lại vì ẩm ướt. Sự im lặng ở đây không mang lại bình yên, mà là sự tĩnh lặng ngột ngạt của một con thú săn mồi đang rình rập.
Sự tĩnh lặng đó bị phá vỡ.
"Ta đói."
Một giọng nói uể oải, ai oán đến cực điểm vang lên. Trần Trường Sinh ngồi bệt trên một tảng đá rêu phong, hai tay xoa cái bụng đang biểu tình dữ dội.
Ba ngày liền hắn chỉ gặm trái dại chua chát và uống nước suối. Lương khô đã cạn kiệt từ lâu.
Nhưng không ai đáp lại lời than thở của hắn.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đứng cách đó không xa, vẻ mặt cả hai đều vô cùng ngưng trọng.
Họ không còn tâm trí nào để ý đến cái bụng của "Sư phụ" nữa.
Kể từ khi rời đi, họ luôn cảm thấy như có một ánh mắt vô hình, âm lãnh đang dõi theo mình từ phía sau. Cảm giác bị săn đuổi này khiến cho thần kinh của họ luôn căng như dây đàn.
"Không ổn," Tuyết Nguyệt rít lên qua kẽ răng, giọng nói lạnh như băng. Bàn tay ngọc ngà của nàng đã siết chặt dải lụa Nguyệt Hoa Lăng, linh lực vận chuyển đến mức phát ra ánh sáng mờ. "Nó đang đến gần. Sát khí... quá rõ ràng!"
Lâm Phong gật đầu, tay đã đặt trên chuôi Thanh Phong Kiếm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. "Đối phương là một cao thủ che giấu khí tức. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-bao-cat/5059578/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.