Cuối cùng Khanh Ngũ cũng đã thuyết phục Côn Dạ La tạm thời đem việc giữa giáo chủ và Tô Á nén xuống, chính là Côn Dạ La lại nhân cơ hội đưa ra một cái yêu cầu khó coi với Khanh Ngũ: “Ngũ thiếu, kể từ ngày ấy bị ám toán, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên, chỉ cần ngươi đồng ý với ta, tắm chung với ta một lần, ta nhất định sẽ đồng ý với bất luận cái điều kiện gì của ngươi, như thế nào?”
Tiểu Thất vừa nghe, suýt nữa liền vung đao chém tới, Khanh Ngũ ra hiệu ý bảo hắn không cần làm bừa. Sau đó thì nói: “Vậy cũng tốt, Côn phó tọa nói chuyện có giữ lời?”
“Tự nhiên, ngươi cho là người trong ma giáo thì không đáng tin à?” Côn Dạ La cười uống rượu.
“A, dù sao đều là nam nhân, cũng không có gì hay để nhìn.” Khanh Ngũ ung dung mỉm cười, “Chính là thân thể của ta có nhiều chỗ không tiện, có thêm ảnh vệ hầu hạ bên người ta, Côn phó tọa không để ý chứ?”
“A, ngươi có cái gì không tiện ta có thể hầu hạ ngươi a.” Côn Dạ La ái muội đáp.
“Côn phó tọa, không cần nói đùa với kẻ tàn phế như ta, nỗi thống khổ của ta ngươi không thể lý giải.” Khanh Ngũ nhíu mày, sắc mặt rùng mình.
Côn Dạ La cũng ý thức được mình nói sai, cho nên không hề nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Khanh Ngũ, không ngờ lại cũng khiến người ta thương tiếc như thế. Từ ngày ấy nhìn thấy Khanh Ngũ, hắn đã cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407768/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.