“Các vị xin miễn lễ.” Khanh Ngũ một bộ dáng tao nhã thong dong khí độ, khiến người nhìn đều phải âm thầm tán thưởng trong lòng —— vị công tử này quả nhiên không hổ là đứa con thân sinh ruột thịt của giáo chủ, toàn thân toát lên khí chất vô cùng cao quý.
Vì thế bị mọi người vây quanh, đoàn người Thương Minh tiến vào đại điện thánh cung Thương Minh. Cảnh tượng huy hoàng tráng lệ cho dù là hoàng cung cũng không thế nào sánh bằng làm bọn Tiểu Thất nghẹn họng nhìn trân trối. Mà Thương Minh Thư Vân thì lập tức ngồi trên cái ghế đã vắng chủ suốt hai mươi năm qua, khí phách vốn ăn trong máu khiến cho toàn thể giáo chúng phấn chấn tinh thần, đồng lòng nhất trí ca tụng uy phong của thánh giáo, thanh âm vang vọng khắp bên trong đại điện làm người đinh tai nhức óc, cũng không khỏi khiến Khanh cha cũng hơi hơi động dung ——Thương Minh Thư Vân phô trương cũng không nhỏ.
Chỗ ngồi bên cạnh Thương cha, đặt xe lăn của Khanh Ngũ, chỉ thấy Thương cha dùng tay chống đầu, nghiêng mắt nhìn Khanh Ngũ cười nói: “Quân nhi, tuy ngươi không nhìn thấy nhưng một ngày kia, thanh âm vang vọng này chỉ là của riêng ngươi.”
Vừa dứt lời, ngoại trừ Khanh Ngũ vẻ mặt bình tĩnh thì những người khác đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Đồng thời ánh mắt thiêu đốt của toàn thể giáo chúng đồng loạt dừng ở ánh mắt không có tiêu cự của Khanh Ngũ —— Việc này làm sao có thể! Nếu giáo chủ tương lai là một người không những chân tàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407713/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.