Rất nhanh, cái đuôi của Khanh Ngũ đã được Bạch Hổ liếm xong—— đúng là cực kỳ hữu hiệu, quả không hổ cái danh thần thú.
Sau khi khỏi hẳn Khanh Ngũ lập tức chỉ huy đội ngũ trên dưới trăm người nhanh chóng lên đường để đặng kịp đại hội trong Kỳ tộc, đồng thời cũng mang theo đám người thần y, Phong Vân Liễu đang khang phục dần trốn đi.
Có điều, không biết vì cái gì cũng giữ lại cái con Bạch lão hổ kia. Điều này khiến cả hai người Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất đều cảm thấy rất không thích. Nhìn thái độ cung kính của Khanh Ngũ đối với lão hổ, những người khác cũng không thể có ý kiến gì đối với lão hổ tính nết kiêu căng này, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn đi theo, ăn chực uống chực.
Ngày thứ hai sau khi bọn họ rời khỏi thì thần y cốc cũng bị người phóng hỏa thêu trụi, đáng tiếc bên trong chỉ còn vườn không nhà trống không tìm được người bọn họ muốn tìm vì thế này đám người nọ theo theo đuôi sát sao.
Khanh Ngũ vì kéo chân bọn người đó, đã bày sẵn bố trận khiến cho bọn họ gặp phải một trận mưa to khi đang ở trên sơn đạo. Đường đá lầy lội, đám người phía sau nhất thời chưa theo kịp, bọn họ cũng tạm thời trú lại trong một trấn nhỏ dưới chân núi nghỉ lấy hơi.
Bởi vì mang theo rất nhiều người, cho nên bọn họ ngụy trang thành thương đội. Kỳ tộc từ sớm đã có sự chuẩn bị, trên đường còn mang theo hàng hóa ——đống hàng cần thiết cho khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407638/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.