Phiên ngoại
Một căn phòng trang nhã trên lầu các, mưa đang rơi lất phất.
Khanh Ngũ bưng một cái chén sứ trắng, chậm rãi uống trà.
Bên cạnh hắn, lan can phía bên ngoài là ao xanh gợn sóng, làn nước lăn tăn ánh nước, tiếng ca êm dịu lọt vào tai, quả thật là khung cảnh thái bình.
Có người vừa bước ra từ trong một gian phòng trang nhã, ngồi đối diện với hắn. Người tới bận một thân áo xanh, mặt mày như họa, tuấn tú ngời ngời, xem chừng chỉ mới hơn hai mươi.
“Khanh Ngũ công tử, có phải chẳng là ngồi trong này có chút buồn hay không? Không bằng gọi vài ca cơ đến trợ hứng.” Nam tử cười khanh khách.
“Đường chủ nếu thích, cứ kêu vài người đến mua vui cũng không phải là không thể.” Khanh Ngũ cười nhạt, “Khanh Ngũ cả gan hỏi Đường chủ một câu, ma giáo tới khi nào thì mới chịu rời đi?”
“Vậy phải xem ý tứ của giáo chủ bọn ta thôi.” Nam tử đáp, “Ngài chính là ‘bạn mới’của giáo chủ, tiểu nhân không dám sơ suất.”
“Đường chủ để bụng như thế, chẳng lẽ còn sợ tại hạ chạy mất?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta chỉ làm theo mệnh lệnh của giáo chủ bồi bên người công tử mà thôi.” Nam tử nhìn nhìn Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn, chạy, tự nhiên là hắn không thể tự mình rời khỏi nơi này, sợ là sợ ảnh vệ lợi hại trung thành bên người Khanh Ngũ kia đột nhiên xuất hiện, đem người cướp mất.
“Khanh Ngũ cả gan hỏi thêm một câu, vị thiếu niên ngày ấy Đường chủ giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407547/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.