Hôm sau, Bạch Viên Thi cố tình hẹn Bạch Sở Kiều đến một quán cafe gần công ty để nói chuyện gì đó và có thứ muốn cho cô xem.
Bạch Sở Kiều vốn không muốn gặp nhưng cũng muốn xem cô ta giở trò gì nên đành đồng ý, Bạch Sở Kiều đi nhưng không quên nhắn một tin với Lãnh Ngạo Đông vì cô biết..bọn người nguy hiểm này chỉ có một mình hắn có thể cứu cô, có thể cho cô cảm giác an toàn mà thôi.
Lãnh Ngạo Đông đang họp cũng bỏ đi ngay giữa cuộc họp, khi tin nhắn vừa đến thì hắn liền rời đi. Một cảm giác lo sợ đau tim đột nhiên hiện rõ trong hắn, đầu óc hắn không ngừng lo lắng tìm cô.
Tại quán cafe, Bạch Viên Thi đối diện Bạch Sở Kiều có chút ngượng ngùng chột dạ. Nói những chuyện vớ vẫn một lúc rồi cô ta biện cớ muốn đưa cô đi đến một nơi bảo là có di vật của ba muốn đưa cô xem.
Bạch Sở Kiều hai tay siết chặt, nếu không đi thì chắc chắn cô ta sẽ không đưa. Còn nếu đi thì cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm, thật sự không biết nên làm thế nào ngay lúc này.
"Em không tin chị sao ?"
Bạch Viên Thi từ tốn hỏi cô, khuôn mặt không một chút chột dạ. Từ cái ngày cô biết Bạch Viên Thi theo bước Bạch Ngạc Dân hãm hại cô thì chúng ta không còn là chị em nữa rồi.
"Tin..chị là chị gái của em cơ mà"
Bạch Sở Kiều suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định đi theo Bạch Viên Thi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gioi-hao-mon/2798995/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.