-Thiên Giáng, nếu nói như vậy ta có thể đáp ứng. Tuy nhiên, ta cũng có điều kiện.
Chiêm Hãn nhìn Chu Thiên Giáng nói.
-Mẹ của ta ơi, có điều kiện ngươi không nói sớm, chẳng nhẽ lại để ta đi thêm một chuyến.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói.
- Điều kiện này không phải nhằm vào Ương Kim tộc, mà là ngươi!
-Ta?
Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn Chiêm Hãn.
-Sự việc của muội muội ta, ngươi dự định như thế nào?
Chiêm Hãn trừng mắt hỏi Chu Thiên Giáng.
Vừa nghe việc này, Chu đại quan nhân vội lộ ra khuôn mặt tươi cười:
-Hì hì, vậy khẳng định là theo ta trở về Đại Phong rồi.
-Sính lễ đâu?
-Sính lễ? Ta nói, ta đúng là biết trên thảo nguyên các người đều là tặng của hồi môn, điểm này ngươi đừng có đánh lừa ta.
Chu Thiên Giáng ngẩng cao cổ nói.
Chiêm Linh oán giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ người đã theo ngươi, còn muốn thế nào.
Chiêm Hãn lắc lắc đầu:
-Đó là tập quán trên thảo nguyên chúng ta, không đến lượt ngươi hưởng thụ.
-Được rồi, ngươi nói cho ta một con số, ta tuyệt đối không trả giá. Linh nhi ở trong lòng ta là một bảo vật vô giá.
Chu Thiên Giáng nói xong, mờ ám liếc mắt nhìn Chiêm Linh một cái.
Chiêm Linh ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ thật giả, nghe những lời này trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
-Vậy thì tốt, mười chiếc xe pháo Thiên Lôi, hơn ta cũng không lấy
Chiêm Hãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324797/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.