-Dự tính? Không có dự tính gì, sau khi hòa đàm chúng tôi sẽ quay về Đại Phong, lâu như vậy không về nhà, thật là có chút nhớ.
Chu Thiên Giáng bưng bát trà, hắn đang nghĩ không biết lúc này Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cũng đang nhớ hắn không.
-Vậy… vậy chuyện của ta… huynh vẫn chưa nói với ông nội ta.
Da Luật Đậu Cáp đỏ mặt, nói nhỏ đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Chu Thiên Giáng khẽ giật mình, nhìn thoáng qua cách đó không xa Da Luật Tát Khắc đang cùng đấu rượu với đám người Chu Nhất, nhỏ giọng hỏi:
-Đại muội tử, muội chớ miễn cưỡng, nếu muội không vừa ý Đại Ngưu, bây giờ vẫn còn có cơ hội. Tuy nhiên chúng ta phải nói trước, một khi muội đã đi Đại Phong, cần phải tuân thủ tập quán bên đó. Quan niệm của Đại Phong cũ kỹ, có thể không tự do như Thiên Thanh của muội đâu.
Da Luật Đậu Cáp hiểu Chu Thiên Giáng muốn chỉ cái gì, yên lặng gật gật đầu:
-Muội thuận theo Đại Phong rồi, sau này bất cứ người đàn ông nào dám đến dụ dỗ muội, bản bà cô sẽ cho hắn một búa.
Một hớp trà sữa của Chu Thiên Giáng thiếu chút nữa là phun ra, trong lòng tự nhủ ngoại trừ cái tên Đại Ngưu đầu óc thiếu gân kia còn ai dám chủ động dụ dỗ ngươi nữa.
-Được rồi, nếu muội đã không có ý kiến, ta sẽ nói với lão gia tử nhà các ngươi.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, cái thứ gọi là duyên phận thật là thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324793/chuong-214-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.