Chu Thiên Giáng vốn cho rằng mình bị Thành Võ Hoàng tính kế một lần như vậy thì chỉ đến triều đường qua loa một lượt cho xong chuyện nhưng không ngờ sẽ long trọng như vậy. Nhìn thấy tình hình này, ngược lại làm cho Chu đại quan nhân có chút “ngượng ngùng”.
Chu Thiên Giáng ôm quyền cười ha hả:
– Ta nói này Tam điện hạ, chư vị đại nhân, các ngài ra đây phơi nắng, hay là ngắm hoa ngắm cảnh vậy? Chắc không phải đến đợi ta đấy chứ, Thiên Giáng cũng đâu dám làm phiền mọi người.
Huyền Nhạc mỉm cười:
– Thiên Giáng huynh, bình định dẹp loạn kinh thành lần này, huynh là người có công đầu. Huyền Nhạc nay lấy thân phận Giám Quốc, đặc biệt dẫn văn võ bá quan xuất cung nghênh đón.
-Ôi… cái này thì không dám. Chư vị, Thiên Giáng xin thỉnh an mọi người!
Chu đại quan nhân cười tươi như hoa. Từ kiếp trước đến kiếp này, ai mà chẳng muốn nở mày nở mặt. Trường hợp như vậy, chỉ sợ trong lịch sử triều Đại Phong cũng ít có.
Lão Thái Phó Vương Bính Khôn cầm gậy trúc trong tay, mỉm cười nói với Quách lão phu nhân:
– Quách phu nhân, lão thần sớm đã xem trọng tiểu tử này. Ngày mà Huyền Minh khải hoàn trở về, lão thần đã quỳ gián với Thành Võ Hoàng. Thế nào? Con mắt lão thần vẫn không tồi đấy chứ?
– Ha ha, Thái phó đại nhân,năm đó ngài và lão gia nhà ta là trọng thần cùng triều với nhau. Triều Đại Phong rất cần những lão nhân như ngài để nắm đại cục.
Quách lão phu nhân thuận miệng tán thưởng một câu.
Tĩnh Vương cũng quay đầu lại:
– Lão đại nhân, đứa nhỏ Thiên Giáng này lòng dạ ngạo mạn, ngài cũng đừng nuông chiều hắn.
Vừa nói lời này, khuôn mặt Vương Bính Khôn trở về ban đầu:
– Hừ! Khi mỗi lần lão thần quỳ gián, đều có một tên khốn đến làm rối. Ta nghe nói tên khốn này còn giúp Phùng thị đánh thắng mấy trận. Hừ! Món nọ này lão thần nhớ kỹ, sau khi Ngô hoàng hồi kinh, xem ta vạch tội ông ta một thể.
Tĩnh Vương bĩu môi xấu hổ. Quách lão phu nhân cũng cười khổ lắc đầu. Bà biết Vương Bính Khôn chẳng qua là nói nhảm, sẽ không vạch tội Tĩnh Vương. Tuy nhiên trước đây Vương Bính Khôn mỗi lần quỳ gián, Tĩnh Vương đều sai người ép ông đến Tông Nhân phủ, Vương Bính Khôn nói vài câu bực tức là chuyện thường tình.
Huyền Nhạc nắm cánh tay của Chu Thiên Giáng, làm cho người ta cảm giác hai người giống như hai người anh em ruột thịt.
– Chư vị công thần, có lẽ mọi người không biết, trước khi Phùng thị làm phản, bổn điện hạ đã thấy rõ âm mưu của bà ta, chẳng qua là lúc đó khổ nỗi không quyền không thế, cũng không có chứng cứ, cho nên không nói cho được cho Tĩnh Vương thúc thúc và chư vị đại nhân. Tuy nhiên, bổn điện hạ sớm đã báo tin này cho Chu Thiên Giáng đại nhân ở xa ngàn dặm. Thiên Giáng huynh ngăn cơn sóng dữ lúc nguy nan, đánh tan âm mưu nghịch tử Huyền Minh giết cha giết quân. Nếu không phải nhờ Thiên Giáng huynh bảo vệ phụ hoàng, chỉ sợ Đại Phong ta sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn. Lần này Thiên Giáng huynh tự dẫn đại quân bình định nạn loạn của kinh thành, là may mắn của Đại Phong ta!
Lời Huyền Nhạc nói lập tức giành được sự reo hò ủng hộ của các quan lại.
Chu Thiên Giáng ngoài mặt mỉm cười không nói, nhưng trong lòng lại chua xót. Huyền Nhạc làm vậy rõ ràng là cho mọi người thấy, dường như hai người họ đã sớm ân thầm có mưu đồ bí mật. Nói đơn giản mấy câu nhìn như khen ngợi Chu Thiên Giáng nhưng kỳ thực là chia công lao thành hai nửa, khiến cho người khác cảm thấy, dường như lần bình định kinh thành này là kế hoạch an bài của Huyền Nhạc, Chu Thiên Giáng chỉ giống như người chấp hành. Nói cách khác thì chuyện tranh đoạt vị trí Thải tử chỉ còn lại hai vị hoàng tử là Huyền Châu và Huyền Nhạc, tuy công lao Huyền Châu cũng không nhỏ, hơn nữa lại là bảo vệ cho Thành Võ Hoàng, quan trọng hơn là, các quan lại đều biết Chu Thiên Giáng là trọng thần của Huyền Châu, bởi vậy Huyền Nhạc nói với chư vị đại thần như vậy thì chẳng khác gì Chu Thiên Giáng không chỉ ủng hộ riêng Huyền Châu, mà còn ủng hộ cả Huyền Nhạc.
Chu Thiên Giáng cũng không nói gì, chỉ có thể đi theo Huyền Nhạc nhìn từng quan thần. Đám người Lý Hồng, Sở Vân nhìn Chu Thiên Giáng vui mừng. Chuyện lao ngục tai ương lần này khiến họ có cảm giác được thế sự vô thường, đặc biệt là những võ tướng này, trong lòng càng nghi hoặc không biết trận này đánh thế nào.
Người trong nghề thì nhìn cửa chính, các võ tướng vừa thấy số đồ trang bị và thời điểm lính nhập ngũ của Chu Thiên Giáng đại nhân đã có thể tính được sức chiến đấu đại khái. Với ánh mắt của họ thì họ cảm thấy Chu Thiên Giáng có thể đại phá cửa thành trong một đêm, kết quả quả thực không thể tin nổi. Hơn nữa tổn hại chiến đấu và thương vong cực ít, thậm chí ngay cả thang phá thành cũng không dùng đến. Lẽ nào Chu Thiên Giáng có thể tính toán trước, sớm đã cài người mình trong đại quân của Huyền Minh? Nếu thế thật thì người này chẳng những đáng sợ, mà quả thực còn làm người khác kính nể.
Mọi người lại quay lại triều đường, Huyền Nhạc không ngồi lên ghế rồng, mà ngồi trên một cái ghế được đặt phía dưới. Trong các lão thần trong triều, Quách lão phu nhân cùng Tĩnh Vương và Vương Bính Khôn đều được ban ghế ngồi của mình, trừ những người này ra thì cũng không còn một cái ghế nào trống cho người khác.
– Thiên Giáng huynh, huynh thân là chủ soái đại quân Bắc phạt, cái ghế này, cũng chỉ có huynh có thể ngồi.
Huyền Nhạc mỉm cười nói.
– Ôi…chuyện này sao được chứ? Các lục bộ đại nhân như Sở Vân đại nhân đều là tiền bối trong triều, ta cũng đâu dám ngồi.
Chu Thiên Giáng nói khách khí.
– Thiên Giáng, trong triều không bàn đến tuổi, người có đức ngồi trên. Lần này ngươi đã cứu chúng ta, ngươi không ngồi cũng không ai dám ngồi đâu.
Lý Hồng cười nói.
Chư vị công thần đều phụ họa theo. Trong mắt họ, Chu Thiên Giáng đã sớm không còn là vị quan trẻ tuổi mới ra khỏi nhà tranh. Không nói đến uy tín của Chu đại quan nhân ở trong quân, riêng thân phận An Sát Sứ của hắn cũng có thể đè đầu mọi người rồi.
Chu đại quan nhân chắp tay, dường như rất không tình nguyện ngồi xuống nhưng thực ra trong nội tâm vô cùng đắc ý.
Chu Thiên Giáng vừa ngồi, mọi người lại bắt đầu nghị triều. Đêm qua Chu Thiên Giáng không hỏi gì đã đi đánh một giấc nên cũng không rõ thế cục kinh thành. Nghe xong tin chiến sự, Chu Thiên Giáng mới biết Hoàng hậu cùng Huyền Xán mất tích, nhưng Huyền Minh và Ngạc Tất Long cũng không biết tung tích ra sao.
Kinh thành mặc dù tạm thời yên ổn, nhưng vẫn không ít phản quân ẩn núp trong dân chúng. Cho nên, trước khi Thành Võ Hoàng hồi kinh, việc ổn định kinh thành là chuyện quan trọng nhất.
Huyền Nhạc nhìn Chu Thiên Giáng, đứng dậy nói:
– Chu đại nhân, giờ kinh thành bất ổn, còn cần người tài giỏi như huynh dốc sức. Vừa rồi các quan thần đã thảo luận một chút, bổn Giám Quốc tạm thời ủy thác cho huynh trọng trách mới, sau khi phụ hoàng hồi kinh, sẽ luận công ban thưởng.
– Trọng trách? Không nên như vậy. Tam điện hạ, nhiệm vụ của ta là công phá kinh thành, nếu như gia tộc Phùng thị đã bị bắt thì nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành. Trận chiến đấu này đã đánh liên tiếp một tháng, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, với lại “Công Xã Nhân Dân” của ta bị đánh rối tinh rối mù, cũng cần xây dựng cải tạo lại.
Chu Thiên Giáng đứng dậy từ chối.
– Ha ha, việc phủ đệ cũng không cần huynh tính toán. Chu phủ coi như đã lụi bại, bổn điện hạ đã hạ lệnh san bằng rồi. Về phần phủ đệ mới của huynh, Huyền Nhạc đã tấu với phụ hoàng, chuẩn bị ban phủ hoàng tử của Huyền Minh làm phủ đệ cho Chu đại nhân.
Huyền Nhạc mỉm cười nói.
Đối với thần tử mà nói, có thể vào phủ hoàng tử chính là vinh dự lớn. Loại ban thưởng này là việc hiếm có trong lịch sử Đại Phong.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong thì vội nói:
– Khoan đã…điện hạ, ta là người hay hoài niệm, mặc dù phủ đệ bị hủy hoại, nhưng vẫn muốn xây dựng lại.
Trong lòng Chu Thiên Giáng tự nhủ ở chỗ đó lão tử có chôn lượng lớn vàng bạc châu báu, đừng nói một phủ hoàng tử, có đưa cho cả hoàng cung lão tử cũng không đổi. Một cái nhà rách thì có gì chứ? Không ăn được cũng không uống được, không chừng Hoàng thượng vừa tức giận lên liền thu lại, Chu Thiên Giáng đã nhìn thấu thế cục, quan lớn hơn nữa cũng không có ích bằng bạc, gom góp ngân lượng, phát triển thực lực của chính mình vẫn con đường đúng đắn. Đợi đến ngày nào đó trở mặt thì rảnh rang rời đi, tìm kiếm thiên hạ của chính mình.
– Thiên Giáng huynh, nếu xây dựng lại phủ đệ thì chẳng những cần rất nhiều ngân lượng mà còn cần nhiều thời gian nữa, huynh cũng không thể ở nhờ mãi phủ tướng quân được. Như vậy cũng khó nói, người trong thiên hạ biết được sẽ nhạo báng triều đình của ta không coi trọng công thần, việc này cứ quyết định như vậy đi. Mặt khác, qua nghị triều, bản Giám Quốc quyết định tạm thời bổ nhiệm Chu đại nhân làm Hình Bộ Thượng thư, đương vị trí chủ soái đại quân Bắc phạt vẫn là của huynh. Hiện giờ lòng người trong kinh thành chưa ổn định, Hình Bộ Thượng thư Mã Đinh Thiên trước đây đã đi theo bọn phản loạn Phùng thị, nhất định phải có người ổn định lại kinh thành, vậy nên quần thần đề cử huynh thay vào vị trí này.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, không ngờ Huyền Nhạc giao cho hắn vị trí quan trọng như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì vị trí này cũng chỉ là một chân chạy việc vặt. Đại doanh Kinh Giao giao cho Sở Vân, đại quân Bắc phạt của hắn cũng thêm Quách lão phu nhân làm giám quân. Đáng lẽ vị trí có quyền thực chất nhất hiện giờ của hắn hẳn là Cửu Môn Đề Đốc nhưng lại bị Huyền Nhạc tạm thời giao cho Tĩnh Vương kiêm nhiệm.
Sắp xếp như vậy thoạt nhìn chẳng có gì, nhưng cẩn thận suy xét, sẽ phát hiện sự ảo diệu bên trong. Huyền Nhạc đã khéo léo phân binh quyền của Chu Thiên Giáng, còn sắp xếp toàn bộ các vị trí quan trọng cho những người mà hoàng thất tin tưởng được. Như vậy binh mã vốn có của Chu Thiên Giáng không những không gia tăng, mà còn phân ra hai vạn cho Cửu Môn Đề Đốc phủ, nếu đấu thực lực, đại doanh Kinh Giao lại thêm cả Cửu Môn Đề Đốc thì cũng đủ để chống lại đại quân Bắc phạt của Chu Thiên Giáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]