– Chu Thiên Giáng, ngươi hãy đợi đấy.
Huyền Xán nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân thẳng lưng, xoay người đi ra:
– Người đâu, đưa Huyền Xán điện hạ lên đường.
Chu Thiên Giáng nói xong, Chu Nhất vung tay lên, chỉ nghe tiếng vút vút vút – một trận mưa tên trút xuống, góc cạnh tường khi nãy bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
– Chu…Thiên…Giáng…ngươi…thật độc ác!
Người Huyễn Xán trúng bảy tám mũi tên, mắt trừng tức giận nhìn Chu Thiên Giáng, đến lúc chết cũng không nhắm mắt.
Chu Nhất đi về phía trước, tự mình kiểm tra lại một lần, đối với những kẻ chưa chết thì Chu Nhất không nói lời nào bổ thẳng một nhát đao.
Chu Thiên Giáng chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn, hắn căn bản không có ý định buông tha cho Huyền Xán. Nếu là đối thủ, chết rồi thì khiến hắn yên tâm hơn là sống.
– Đại nhân, thi thể xử lý thế nào ạ?
Chu Nhất tiến đến lặng lẽ hỏi.
– Nhân lúc bên trong thành đại loạn, tìm nhà dân, đốt!
Chu Thiên Giáng nói qua loa.
Thân phận của Huyền Xán đặc biệt, cứ cho việc gã mất tích trở nên bí ẩn đi, Chu Thiên Giáng cũng không muốn để Thành Võ Hoàng biết là chính hắn đã giết con của ông ta. Tuy rằng Chu Thiên Giáng có thể tìm ra rất nhiều cớ này nọ, nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối vẫn sẽ ngờ vực chuyện này trong lòng. Từ hai mật chỉ của Thành Võ Hoàng có thể nhìn ra, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324631/chuong-157-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.