– Không cần phải gấp, lần này tấn công kinh thành cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cứ để cho huynh đệ của chúng ta trà trộn vào trước đi, bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ trên chiên trường, ta tin tưởng rất nhanh sẽ được thăng cấp. Ít nhất cũng là bách hộ, chỉ cần có năm mươi người được đề bạt làm Thiên tổng, vậy là chúng ta thắng chắc.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Chu Nhị ngẩn ra:
– Ý ngài là cho người của chúng ta trên chiên trường lập thành tích?
– Đúng vậy, để cho bọn họ dùng hết khả năng đánh, cắt ít thịt mới có thể dụ được mãnh hổ. Kinh thành phòng ngự kiên cố, nhân mã hùng hậu, nếu liều mạng tấn công chúng ta chính là đi chịu chết. Cứ từ từ chơi đùa với bọn họ. Một tháng sau, lão tử muốn Huyền Minh tự mình nuốt vào quả đắng này.
Chu Thiên Giáng rốt cuộc cũng nghĩ được một nước cờ hay. Lúc này, cũng không giống như đánh trận với Chu Diên Thiên một lần là xong, căn cứ vào tình hình trước mắt, giữ để không bị đại bại liền coi như thắng lợi rồi.
Sau khi sắp xếp xong, Chu Thiên Giáng tự mình chạy về phía đội ngũ Thành Võ Hoàng, hắn phải mời Thành Võ Hoàng quay lại Bành thành, ở đó chờ tin tức thắng lợi.
Thành Võ Hoàng xanh cả mặt, trên đường đi ông cũng Chu Thiên Giáng tranh cãi không ít. Nếu không phải hiện tại tình thế bức bách Thành Võ Hoàng không còn biện pháp nào khác, chứ nếu không ông đã hạ lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324586/chuong-142-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.