Dưới tường thành, Đại Ngưu mang theo hơn một vạn người, ào ào diễn tập cảnh liều chết xông lên. Chu Thiên Giáng càng xem lại càng tức, cầm lấy loa đồng lớn tiếng mắng:
– Đồ Đại Ngưu liệt não kia, lão tử không đâu có cho phép người mang người đi tập dượt, nhìn xem người làm rối loạn hết đội hình, chợ bán thức ăn cũng không loạn như ngươi vừa làm. Ngươi không tự nhìn xem, lại còn chạy trở về, đồ liệt não không sợ bị người ta giết chết à.
Chu Thiên Giáng mắng to, nếu không phải tường thành cao, ắn đã phi thân nhảy xuống đập cho kẻ ngu này mấy côn.
– Đại nhân, có gấp cũng vô dụng, lúc này và trước bất đồng, khi đó căn bản là một binh cũ mang theo một hai người tân binh, còn có thể giữ được phương hướng. Bây giờ thì tốt rồi, đem binh sĩ tinh nhuệ đặt vào giữa nhóm binh sĩ này, vừa mới chạy thì đến binh sĩ của chúng ta cũng không nhìn được gì.
Chu Nhất lắc đầu nói.
– Không còn thời gian thao luyện rồi, Thành Võ Hoàng đã ra lệnh, ngày mai nhất định phải dẫn binh lên phương bắc. Xem ra, chỉ có thể vừa hành quân vừa luyện binh rồi.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.
– Đại nhân, lần này tấn công kinh thành, ngài nắm được mấy phần thắng?
Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.
Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:
– Nói thật, một phần thắng cũng không nắm chắc. Nhưng ở trước mặt Thành Võ Hoàng không dám nói như vậy, bằng không ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324584/chuong-142-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.