Chu Thiên Giáng ngẩng đầu, phát hiện tên đồ tể Hà Dương đang trừng hai con mắt "bồ câu trâu" nhìn hắn.
- Á! "Mẹ nó"! Đúng là người có thể dọa chết người thật, làm gì mà giống như quỷ vậy. Chu Thiên Giáng bị hù dọa đến mức mông đặt xuống đất.
- À đại...À đại...Đại nhân. Ngài...Thì ra là ở...Ở đây. Hà Dương vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Mấy tên thân binh hộ vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng, hô la một chút rồi vây lại.
- Đại nhân! Ngài làm gì ở đây vậy? Có phải là có người công kích bất ngờ? Một tên thân binh vội vàng hỏi.
- Ban nãy các ngươi có nhìn thấy ta từ đâu lại đây không? Chu Thiên Giáng nhìn mọi người hỏi.
Mấy tên thân binh lắc đầu, bọn họ chỉ thấy Chu Thiên Giáng ngồi trên đất, thật sự không nhìn thấy hắn ta từ đâu đi tới.
- À đại...Đại nhân...Tiểu nhân...Tiểu nhân nhìn thấy ngài...À ngài...Từ...
- Câm miệng! Không đợi Hà Dương nói hết câu, Chu Thiên Giáng liền chỉ tay bảo hắn câm miệng lại.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu được, Hà Dương nhất định là nhìn thấy hắn trèo ra từ phòng của Ngọc Cách Cách. Cũng may mà tên này là một tên nói lắp, nếu đổi là Đại Ngưu thì vừa mở miệng đã có thể để cho cả người trong nha phủ nghe thấy rồi.
Trên dưới nha phủ trong cơn hỗn loạn đều biết được Chu Thiên Giáng đã bình yên vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quách Dĩnh lo lắng nửa ngày, nổi giận đùng đùng;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-dai-van/2324332/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.