Lục Nghệ Thần ôm lấy vai cô để cô rơi vào lồng ngực rắn chắc của anh, bên môi treo nụ cười nhạt, thấp giọng nói bên tai cô: “Lục phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Có Nhược Hy xấu hỗ mà hai má nóng bừng, ngắng đầu lên nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của anh, giống như có thứ gì đó châm lên tim một cái lại vội cúi đầu: “Anh…
anh, nghe theo anh.”
Nhân viên ở bên cạnh và những khách hàng khác đều bị sự ân ái ngọt ngào của hai người làm cho hai mắt hâm mộ sáng bừng. Một bên thầm cảm thán Cố Nhược Hy số tốt, một bên tán thưởng Lục thiếu đáng sợ trong truyền thuyết thì ra cũng có thể dịu dàng với một người như vậy.
Đi ra khỏi tiệm, Có Nhược Hy vẫn bị ánh mắt nóng hồi của những người đó nhìn theo làm cho trái tim loạn cả lên.
Nhìn những bao lớn bao nhỏ trong tay Triệu Mặc, khó khăn mà mở cửa xe cho họ, cô nói rất nhỏ với Lục Nghệ Thân.
“Tôi thật sự mặc không hết.” Huồng hồ giá mỗi bộ đều đắt đến mức khiến cô hoa cả mắt, quá xa xỉ, quá lãng phí.
“Chưa bao giờ thấy con gái chê quần áo nhiều.” Lục Nghệ Thần kéo Cố Nhược Hy lên xe, vẫn luôn duy trì nụ cười dịu dàng. Khoảnh khắc đóng cửa xe lại, ngăn lại ống kính điện thoại đang chĩa vào họ thì liền khôi phục lại vẻ lạnh nhạt xa lạ thường ngày. Không còn là người đàn ông dịu dàng dễ tiếp cận nữa.
Tim Cố Nhược Hy nảy lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114121/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.