Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy dưới chân có một luồng khí lạnh chui lên dưới lòng bàn chân, nhanh chóng lan ra khắp người.
“Nhược Hy à, mấy năm nay mẹ nhìn ra được. Mộc Phong đối với con tốt không còn gì để nói. Nhưng mẹ lại nói với con gia thế của thằng bé quá tốt, chúng ta không xứng.
Bây giờ mẹ muốn nói với con một chuyện. Đàn ông có điệu kiện tốt, cho dù là đối với con tốt thế nào thì cuối cùng cũng là người hai thế giới với chúng ta. Một đời người nói dài không dài, ngắn không ngắn. Hai người một khi cùng nhau chung sống thì sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề khác biệt mà không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể giải quyết. Cuộc đời này của mẹ chính là ví dụ tốt nhất. Gả cho bố con nhưng lại vì không có gia thé bối cảnh, không được công nhận. Cuối cùng…” Giọng của Dương Thư Dung nắc nghẹn, cười mà lau nước mắt bên khóe mắt.
“Nhược Hy à, nhớ lời mẹ nói.”
Ra khỏi phòng bệnh của mẹ, lết bước chân nặng nề đi đi lại lại trong hành lang. Cứ cảm thấy hình như mẹ đã biết tất cả nhưng lại không dám hỏi. Cả ngày mẹ ở trong phòng bệnh, chỉ là ban ngày thi thoảng ra công viên tàn bộ nhưng cũng có dì Trần đi theo, có lẽ sẽ không biết chuyện ồn ào dời sông lắp biển bên ngoài.
Nhưng Kỳ Thiếu Cần thường tới thăm mẹ, còn tặng nhiều đồ bổ quý giá như vậy, lại có ý gì? Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Kỳ Thiếu Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114120/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.