Chúc mừng Lục thiếu trở thành nam thần thâm tình.”
Lục Nghệ Thần đẩy khuôn mặt toàn mùi rượu của anh ta ra: “Không rảnh.”
“Ôi! Lục thiếu gấp gáp như vậy là muốn về tìm niềm vui mới à?” Ân Khải nào chịu thả người đi, cười hì hì mà nói lớn: “Có còn là đàn ông không? Cái này không giống cậu.”
Lục Nghệ Thần bất lực, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con lai tuấn tú đó của Ân Khải. Lúc ánh đèn chiếu qua mắt cậu ta thì mơ hồ thấy được màu xanh dương trong mắt, vô cùng xinh đẹp.
“Ngày khác uống với cậu.” Anh mới ra viện chưa lâu đấy.
“Không được không được. Khó khăn lắm mới gặp được cậu. Cậu còn chưa chúc mừng công ty du lịch tự tôi thành lập giờ đã có chút thành tích. Cậu không biết là hoạt động miễn phí chặng Mao Cầu tháng trước có phản ứng cực tốt. Tháng này đã đây chỗ rồi! Đúng rồi, đúng rồi, còn phải chúc mừng Tô Nhã ngày mai đính hôn, đã đá thành công!”
Ân Khải hắng giọng hét lớn trong tiếng nhạc xập xình.
Hoàn toàn không bận tâm tới sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lục Nghệ Thần, còn đắc ý mà lắc lư theo nhạc với anh.
Lục Nghệ Thần trực tiếp nhắc chân rời đi. Ân Khải lại đuổi theo. Lần này không cười cợt nữa, mặt hơi nghiêm túc: “Anh em, là bạn nên tôi khuyên cậu một câu. Đừng đau lòng vì một người con gái rồi làm càn chọn bừa một cô gái mà tỏ tình.”
“Biết rồi.” Lục Nghệ Thần ném lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114106/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.