Tôi Đi Kỳ Thiếu Cẩn dùng sức đè lên Cố Nhược Hy, không cho cô động đậy.
Hình như anh ta rất thích tư thế như vậy, chỉ có như vậy anh ta mới có thể giam cầm cô trong vòng tay mình, khiến cô không còn cơ hội chạy thoát.
Cố Nhược Hy phẫn nộ trừng mắt nhìn người phía trên nhưng lại trông thấy trong ánh mắt đầy sương mù của anh ta hiện lên một tia dịu dàng. Rất nhanh, sự dịu dàng đó đã bị lớp băng lạnh che lắp đi, cuối cùng hóa thành một mảng hư vô. Chỉ trong một cái chớp mắt mà lòng anh ta đã có trăm lần nghĩ ngợi, tâm trạng biến hóa khó lường.
Anh ta chầm chậm mở miệng, âm thanh vô cùng nhẹ nhưng lạnh lùng: “Cô gái đó… tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm.”
Giọng nói của anh ta từ từ thu lại, anh ta nhìn đôi mắt to xinh đẹp sáng trong của Cố Nhược Hy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da mặt non mịn của cô.
“Cuối cùng, tôi cũng tìm được cô ấy vào nửa năm trước.”
Đáy mắt của Cố Nhược Hy thoáng qua một tia kinh ngạc, có một sự thật dần trỗi dậy trong lòng cô nhưng cô không dám tin đó là thật.
“Chúng ta đã hẹn nhau rồi!” Anh ta đột nhiên nồi giận rồi chỉ tay vào biển hoa hồng lụi tàn kia: “Tôi đã dày bố trí toàn bộ, cô ị Ề Anh ta chợt im lặng rồi lại bật cười, một hơi bắt lấy cằm dưới của Cố Nhược Hy, dùng sức bóp chặt. Trông thấy biểu cảm đau đón của cô, anh ta tàn nhẫn cong môi cười.
“Lỡ hẹn rồi.”
“Anh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114061/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.