Cố Nhược Hy xông ra bệnh viện thì trông thấy Kỳ Thiếu Cẩn đang đứng hút thuốc bên một chiếc Lamborghini.
“Anh lại tìm tôi làm gì?” Cô hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện đàng hoàng với anh ta nữa, trực tiếp trách vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mẹ của tôi phải khó khăn lắm mới được phẫu thuật, anh còn muốn giở thủ đoạn gì nữa?”
Sắc mặt của Kỳ Thiếu Cần càng thêm âm trầm, anh ta vứt đầu thuốc xuống đất rồi kéo Cố Nhược Hy lên xe.
“Buông tôi ra! Anh buông ta ra! Anh muốn làm gì?” Cố Nhược Hy vùng vẫy. Anh ta trực tiếp dùng dây an toàn có định cô lại ở vị trí ghế phó rồi mới khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Thành phố về đêm vừa phồn hoa lại tĩnh mịch, bầu trời vẫn luôn tối đen không thấy một đốm sao.
Anh ta lại lái xe đến ven biển, ngoại trừ ánh sáng từ đèn đường thì mặt biển vẫn tối đen như một cái động. Chỉ có sóng và gió biển gầm rú, mang theo hoa biển đánh vào bờ đá.
Cố Nhược Hy nhìn ra biển lớn, cô vô thức cảm thấy sợ hãi. Bởi vì thiếu chút nữa cô đã bị Kỳ Thiếu Cần làm cho chết đuối dưới biển. Cô nhìn người bên cạnh đang yên tĩnh dị thường mà hút thuốc, căng thẳng hỏi: “Anh lại đưa tôi đến đây làm gì?”
Kỳ Thiếu Cần không trả lời, anh ta để mặt gió biển thổi mái tóc ngắn của mình rối loạn. Cứ như thể làm như thế mới khiến tâm trạng của anh ta vơi đi buồn bực.
Thế nhưng Cố Nhược Hy chẳng hè có tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114060/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.