“Mộc Mộc này, ra nước ngoài học có cái gì không tốt? Mình cầu còn không được nè. Những người giàu như nhà cậu không phải đều muốn ra nước ngoài học mấy năm sao? Mộc Phong cũng đi Mỹ du học.”
Trong khi nói chuyện điện thoại, Cố Nhược Hy mua một chai nước khoáng đá trên đường ừng ực ừng ực rót hết, mới phát giác được tâm tình phiền não, thanh tịnh được không ít.
“Dù sao thì mình cũng không muốn đi du học! Còn bị bố mình quản thúc! Không gặp được cậu nữa!” Hạ Tử Mộc tức giận gầm gừ ở bên kia điện thoại.
“Mộc Mộc, cậu không được làm chuyện ngu ngốc!” Cố Nhược Hy tranh thủ thời gian gọi cho cô, sợ Hạ Tử Mộc lại dùng cách tự sát ép bố mình.
“Mình biết rồi! Gần đây mình không thể đi học, cậu đừng có để bị Lâm Hâm khi dễ nhớ chưa?” Hạ Tử Mộc không yên tâm căn dặn một câu.
Cố Nhược Hy đang muốn hỏi Hạ Tử Mộc, tại sao lần này sự tình lại nghiêm trọng đến mức bị quản thúc, nhưng Hạ Tử Mộc không cho cô cơ hội nói chuyện, cúp luôn điện thoại. Đang muốn gọi lại thì thấy xe buýt chạy tới, cô vội vàng bỏ tiền xếp hàng lên xe bus.
Khi đến bệnh viện, Dương Thư Dung đã lặng lẽ nằm ngủ trên giường bệnh, tim của Cố Nhược Hy cuối cùng cũng về đúng vị trí của nó. Nhẹ nhàng giúp mẹ vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán, ngắm nhìn khuôn mặt êm ái khi ngủ của mẹ, dù mẹ có đau đớn đến mức nào trong giấc ngủ cũng không có vẻ đang chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114034/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.