Tô Nhã nghiêng đầu, nhìn bữa sáng đã ăn xong ở trên bàn, cười: “Thần, sao không đợi em?”
“Tôi đã đợi được người cần đợi rồi.” Giọng của Lục Nghệ Thần lạnh đến cực điểm.
Nụ cười trên mặt Tô Nhã liền cứng đờ, sau đó lại cười nhạt: “Em còn tưởng chúng ta đã hẹn nhau ăn sáng.”
Cô ta còn tưởng, anh sẽ đợi cô ta, mãi đến khi cô ta có đủ dũng khí. Nhiều năm nay, hai người họ cũng vẫn luôn chờ đợi nhau. Nhưng không ngờ…
Lục Nghệ Thần đứng dậy, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất tổn thương nhưng lại ép mình duy trì nụ cười của Tô Nhã, thì lửa giận càng mạnh hơn. Anh tiến lên từng bước, ép gần Tô Nhã, giọng nói trầm thấp, vô cùng lạnh lẽo.
“Không phải là người cô tự tay đưa đến sao? Quên phải cảm ơn cô, rất hợp khẩu vị.” Lục Nghệ Thần kéo lấy tay Cố Nhược Hy.
Cố Nhược Hy bị anh kéo đau cả cổ tay, nhưng không dám lên tiếng. Cô cảm nhận được, giữa hai người họ có bầu không khí vô cùng kỳ lạ, cũng cảm nhận được lửa giận của anh, như ngọn lửa cháy phừng phực, chỉ là đang nhẫn nhịn.
Tô Nhã không hiểu, bị sự xa cách trong mắt anh làm cho tim đau nhói. Cuối cùng nhìn về Cố Nhược Hy. Đó là một cô gái rất thuần khiết, trong trẻo như dòng suối mát, dù không phải là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta thấy rất thoải mái.
Tô Nhã vân giữ nụ cười trên môi, đoan trang lại nho nhã: “Chính là cô ấy sao?”
Thật sự rất tò mò. Cô gái này chui được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gia-sung-nhi-vo-moi-cua-tong-tai/1114033/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.