Nhưng bẵng đi vài năm, tự nhiên chồng cũ của bà, lúc ấy đã túng quẫn, đem đứa con gái mới lớn tới ở đợ. Bà giấu kĩ quá nên chồng cũ tới lúc gặp mới biết vợ mình nay đã làm bà cả. Ông ta biết mình không còn gì nên cũng chẳng đòi hỏi chi, chỉ mong bà đối xử tốt với máu mủ ruột rà do bà đẻ ra. Ừ thì bà cũng biết Lành là con gái mình nên thương, mà có thương cũng đâu có để nó lên làm cô chiêu nhà này được. Hết cách, bà để nó làm con hầu bên cạnh mình để dễ bề đối xử.
Rồi tự nhiên lần trước mợ nói vậy làm con Lành nó ngờ ngợ, rồi chuyện kia lộ ra. Con Lành nó chẳng làm gì cả, lúc nào cũng cười cười thế nhưng đã bắt đầu lên mặt với mấy con hầu khác, cũng bắt đầu vòi vĩnh bà hơn. Bà thì cứ phân trần, lấy cái địa vị thế nào mà cho nó cho được.
“Con đã nghĩ ra cách để mẹ con ta có thể thoải mái với nhau rồi.” Con Lành nắm tay bà, nở nụ cười: “Chỉ cần con thành vợ cậu, là con thành con dâu của mẹ, tới chừng ấy mẹ con ta muốn thế nào mà chẳng được.”
“Trời ơi mày nói gì vậy con? Mày có biết... có biết con Ngọc Diệp đó xuất thân nó như nào không? Không có nó... mày... mày cũng dễ gì làm mợ cả hả con!”
“Trời ơi thì con có đòi làm mợ cả đâu. Con chỉ cần là vợ cậu, vợ lẻ cũng được mà mẹ. Cái đó thì khó gì đâu mẹ ơi. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duyen/2834791/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.