“Nhân gian luôn luôn tràn ngập kỳ tích, chỉ trong một cái nháy mắt lại rung động với một người nào đó, có thể vì một cái mỉm cười, một cái cúi đầu, hoặc là một cái nhíu mày.” Đúng như vậy, Miêu Uyển cứ như thế mà đem lòng yêu Trần Mặc. Mặc dù trái ngược với cô- một cô gái bánh kem ngọt ngào, anh lại là một người lính bắn tỉa hết sức lạnh lùng xa cách. Một cặp đôi tưởng chừng như trái ngược mà nhau lại rất ngọt ngào, rất đáng yêu.
Cô dùng trái tim ấm áp ủ ấm trái tim anh, anh bề ngoài lạnh lùng nhưng cũng rất trưởng thành, rất biết chiều chuộng yêu thương cô. Có rất nhiều lần, bởi vẻ ngoài xa cách của anh, bởi đặc thù công việc, mà khiến tâm hồn nhạy cảm Miêu Uyển bị tổn thương không ít, nhưng sau tất cả, họ vẫn vượt qua mọi ngăn cách để đến bên nhau, để nhận ra rằng, ai cũng không thể thiếu đi đối phương.
Kết thúc truyện viên mãn tột cùng khi anh thừa nhận: “Dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lại, anh chỉ thích một mình em.” Câu chuyện tình ngọt nào về “đôi đũa lệch” sẽ khiến người đọc không khỏi trầm trồ: “À, thì ra cũng có một tình yêu đơn thuần, mộc mạc như thế.”