Trước lúc Miêu Uyển đi, Miêu Giang đưa cho cô một cái hộp lớn, bên trong đựng toàn là những món ăn ngon, ông còn đưa cho Trần Mặc một hũ lớn thịt bò muối, nói là buổi tối nếu có đói bụng cũng có thể ăn được ngay, dù sao thì cái này cũng có dinh dưỡng hơn mì ăn liền. Trần Mặc nhìn nếp nhăn trên trán Miêu Giang, lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, trong lòng vô cùng kích động, có một loại cảm giác không giải thích được cứ thôi thúc anh, khiến cho anh suýt nữa không kìm nén được kêu lên một tiếng cha; loại cảm giác mềm mại này thật giống như cơm rượu, rất ngọt ngào, rất ấm lòng; tình cảm chính là tử huyệt của anh.
Miêu Uyển ngồi trên máy bay chăm chỉ nghe Miêu Giang phát tin tức: “Long Vương thân mến, con đã chuẩn bị tất cả, máy bay chở con gái con sắp cất cánh, xin ngài hãy ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi gọi gió làm mưa.”
Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ nói, mẹ của anh thật sự là một người rất tốt bụng, chỉ là tính tình của bà ấy không được tốt lắm. Miêu Uyển kinh ngạc khép điện thoại di động lại, Trần Mặc quay sang nhìn vào đôi mắt đang mở to của Miêu Uyển, vẻ mặt anh thành khẩn kiên định, nhưng trong lòng anh lại thấy trống rỗng, hoang mang không có điểm dựa. Anh nói mẹ của anh không giống như cha mẹ em, tính tình của bà không tốt lắm, có thể bà ấy sẽ không thích em, dĩ nhiên, anh cũng chưa thấy bà ấy tỏ ra thân thiện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-qua-xa-nhan-gian-thi-gan/1218122/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.