Tiếng súng dần dần lắng lại, thay vào đó là tiếng kêu rên của những kẻ đã bị thương.
Tô Hiểu bí mật quan sát, cảm thấy thời cơ đã đến. Gã đàn ông vạm vỡ Toby đã đem quân địch đánh lui.
Phe còn lại chỉ toàn người bình thường, bọn họ căn bản không có bất kỳ chiến lược nào, chỉ toàn đánh lung tung về phía trước.
Tô Hiểu leo ra bên ngoài, lập tức đem đè thấp thân thể xuống.
Đập vào mắt hắn là từng núi rác chất đống. Khói xanh bốc ra từ núi rác toả ra mùi hôi thối kinh khủng xộc thẳng vào mũi.
Tô Hiểu không quan tâm chút vấn đề cỏn con này,mắt hắn nhìn chằm chằm vào một khẩu súng nằm ở đằng xa. Đó là một khẩu súng ngắn, tuy có hơi cũ nhưng vẫn là một vũ khí có thể giết chết người.
Chủ nhân của khẩu súng đã chết, gần một nửa cổ họng đã bị đạn bắn nát, bộ dạng khi chết vô cùng thê thảm.
Có thể là do vị trí cái xác kia khuất tầm mắt nên phe của Toby không phát hiện ra còn một khẩu súng nằm lẻ loi ở đó, nếu không tại Bến Ảm Đạm nơi mà vũ khí khan hiếm, họ sẽ không đem vũ khí vứt ở đây.
Tô Hiểu cúi thấp người, tới gần khẩu súng kia.
Chính ngay lúc này, một tên lưu dân thân thể gầy gò bỗng nhiên vọt tới chộp lấy khẩu súng.
Tô Hiểu cau mày, Không phải vì hắn sợ kẻ kia cướp đi vũ khí mà mình nhắm tới. Mà là sợ người kia hoá liều đi gây chiến với phe Toby.
Tô Hiểu tiện tay nhặt một hòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-luan-hoi/234824/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.