Sau khi tiễn (phy đi, Sơ Bảo buồn rầu nằm trong lòng Nghiên Ca. Nhóm người lại quay lại máy bay, Nghiên Ca ôm con trai không ngừng dỗ dàn3h. Đợi đến khi khuôn mặt nhỏ của Sơ Bảo cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, Lục Lăng Nghiệp mới nháy mắt với nữ tiếp viên hàng không đang đứ1ng phía sau quầy phục vụ. Nữ tiếp viên kia hưng phấn gật đầu, nhanh chóng đẩy một xe đẩy đến: “Chúc cháu sinh nhật vui vẻ..” Bài9 hát chúc mừng sinh nhật vang lên, Sơ Bảo kinh ngạc vui vẻ quay đầu nhìn chiếc bánh gato được trang trí trái cây đẹp mắt trên xe đẩy thức ăn, nở3 nụ cười vô cùng rực rỡ. “Mẹ, bánh này là cho con ư?”. Nghiên Ca cũng vô cùng vui vẻ, cô ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục L8ăng Nghiệp tản ra nét dịu dàng ấm áp, Cô nhìn anh: “Chú Út, anh chuẩn bị sao?” Lục Lăng Nghiệp ôm lấy Sơ Bảo từ trong lòng Nghiên Ca rồi đi đến trước xe đẩy thức ăn. Anh chỉ vào cây nến hình con số cắm trên bánh sinh nhật. “Con có thích không?” Anh nhìn Sơ Bảo mập mạp đáng yêu trong lòng mình, trái tim lạnh lùng cũng tan thành nước. Sơ Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, cong khóe miệng: “Ông trẻ, con rất thích!” “Sơ Bảo, thổi nến rồi cầu nguyện nào. Đây chính là món quà ông trẻ đặc biệt chuẩn bị cho em đó!” Yến Thất đứng bên cạnh xe đẩy thức ăn, nhìn thằng bé bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương. Đứa bé này xuất hiện khiến cho lòng họ tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi. “Vâng ạ!” Sơ Bảo cất giọng mềm mại trong trẻo, bàn tay mập mạp chắp lại, dựa vào trong lòng Lục Lăng Nghiệp rồi nhắm mắt lại, miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Con hy vọng mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, không bỏ con ở lại nữa.” Sau đó thổi tắt nến. Nghe nguyện vọng của con, đôi mắt Nghiên Ca bỗng đỏ hoe. Cô đứng dậy, đi đến bên Lục Lăng Nghiệp rồi cúi xuống hôn Sơ Bảo một cái: “Cục cưng của mẹ, mẹ hứa với con sẽ không bao giờ bỏ con lại nữa!” Sơ Bảo mở mắt, ánh mắt chợt lóe lên tia ranh mãnh: “Ông trẻ cũng không thể bỏ con lại, còn cá… bố nuôi nữa!” “Marco bố nuôi sẽ mãi mãi ở bên con!”
Lục Thiếu Niên mím môi, đứng bên cạnh Lục Lăng Nghiệp rồi cúi người hôn lên gương mặt Sơ Bảo. Lần này thì hay rồi! Anh là bố ruột thì bế con trai, còn Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca lại một trái một phải hôn Sơ Bảo trong lòng anh. Giờ phút này tâm trạng của người làm công trẻ này thật sự “Như mơ như mộng”! Chưa đến nửa giờ, Cố Hân Minh đã trở lại. Sau khi lên máy bay, anh ta đi thẳng đến chỗ tiếp viên hàng không, nói: “Thông báo cho đài quan sát, chuẩn bị cất cánh!” “Vâng, anh Cổ!” Cửa máy bay đóng lại, chờ chỉ thị cất cánh bất cứ lúc nào. Sơ Bảo, Yến Thất và Lục Thiếu Nhiên vừa ăn bánh ngọt vừa cười nói vui vẻ. Nghiên Ca cũng nhân cơ hội kéo Lục Lăng Nghiệp đi tới khu vực nghỉ ngơi lần nữa.
Sau khi đóng cửa lại, cô vội vàng hỏi: “Chú Út, Ophy thật sự đi nước M rồi ư?” Lục Lăng Nghiệp gật đầu: “Ừ” “Vậy… Bà ấy có biết chuyện của Simon không? Lỡ như đến nước M, bà ấy không thấy Simon…” Lục Lăng Nghiệp đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đơn xin nhập cư của bà ấy đã được Cục Di trú thông qua, nên nhất định phải đến nước M. Con trai út của bà ấy vẫn đang ở nước M, một thời gian ngắn nữa, Simon cũng sẽ trở về.” Nghe xong lời giải thích của chủ Út, Nghiên Ca cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]