Cố Nghiên Ca liếc nhìn anh, không nhịn được thì thầm: “Chú Út, sao em cảm thấy dường như anh có rất nhiều bí mật.” “Sao l3ại thấy vậy?” Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng mày, dường như tâm trạng không tệ. “Chỉ là cảm giác thôi! Chắc chắn an1h không chỉ đơn giản là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lục Thị đúng không? Chậc, anh khiến em cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp 9gì được cho anh cả!” Nghiên Ca thì thầm nhưng vì trong lòng càng hiểu thêm về anh mà càng không nhịn được lún sâu hơn. Đôi mắt thâm sâu của Lục Lăng Nghiệp lóe lên tia sáng, đầu ngón tay anh vuốt ve chiếc cô thiên nga mảnh khảnh của cô: “Có8 giúp được anh chứ?” Còn chưa kịp phản ứng, Nghiên Ca đã bị ngón tay thô ráp của anh sờ đến cả người run rẩy. Cô đẩy tay anh ra, hai gò má đỏ ửng: “Chú Út, anh đứng đắn chút đi. Em đang nói chuyện đàng hoàng!” *** Mười một giờ sáng, máy bay rời khỏi sân bay Charles de Gaulle Paris. Chuyển đi Paris này đã kết thúc, Nghiên Ca ôm Sơ Bảo đang hưng phấn không thôi ngồi bên cửa sổ. Cô nhìn xuống thành phố đang dần trở nên mờ ảo, trong lòng mang biết bao cảm xúc lẫn lộn. “Mẹ ơi, máy bay cất cánh rồi! Sẽ phải bay bao lâu thế ạ?” Sơ Bảo tròn mắt, khuôn mặt hiện rõ tò mò dí sát vào cửa sổ. Sau khi máy bay tiến sâu vào tầng mây, tháp Paris cũng dần biến mất trước mắt. Đây là lần đầu tiên Sơ Bảo ngồi máy bay cho nên đối với cậu bé, hết thảy đều rất mới lạ. Nghiên Ca ôm cậu bé: “Con trai, mẹ đưa con về nhà!” “Về nhà?” Trên gương mặt Sơ Bảo xuất hiện tia nghi ngờ rồi lại như chợt nghĩ ra điều gì, thằng bé vui mừng cười toét miệng: “Mẹ, có phải chúng ta về nước hay không? Có phải không ạ?” “Ừm! Mẹ đưa con về nước. Sau này nếu con muốn trở lại Paris, chúng ta có thể tới du lịch.” “Wow… Mẹ, mẹ thật sự sẽ không bỏ con ở lại nữa rồi!”
Cuộc nói chuyện bên cửa sổ của hai mẹ khiến cho tâm trạng của mấy người bên cạnh đều trở nên phức tạp, nhưng ánh mắt lại thoảng lộ ra nét dịu dàng. Dù cho sau khi trở về sẽ phải đối mặt với chuyện gì, họ vẫn tin Lục lão đại chắc chắn có năng lực bảo vệ hai mẹ con chu toàn. *** Trải qua mười mấy giờ bay, thành phố B đã gần ngay trước mắt. Bảy giờ tôi theo giờ địa phương, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay thành phố B. Bởi vì đây là lần đầu tiên về nước, bị chênh lệch múi giờ cho nên Sơ Bảo vốn hiểu động hiện giờ cũng đang nằm trong lòng Nghiên Ca mơ màng buồn ngủ. Trở lại thành phố B, bước xuống máy bay, Nghiên Ca nhìn khung cảnh sân bay chìm trong ánh chiều tà mà trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hai chiếc xe quân đội đã chờ ở cửa từ lâu. Ôn Tiểu Nhị và Yến Thanh đang đứng dựa vào thân xe, ngón tay cả hai đều kẹp điếu thuốc nghi ngút khói. Thấy cửa máy bay mở ra, nụ cười trên khuôn mặt họ bỗng trở nên cứng đờ. Nghiên Ca ôm Sơ Bảo bước ra đầu tiên, sau đó là Yến Thất, Lục Thiếu Nhiên và Cố Hân Minh, Lục Lăng Nghiệp là người đi ra cuối cùng. Nửa điếu thuốc đang hút dở trong tay Yến Thanh lập tức rơi xuống mặt đất, còn Ôn Tiểu Nhị thì há hốc miệng, để mặc khói bay ra mà quên cả nói chuyện. “Này, hai anh ngu luôn rồi à?”
Yến Thất trêu chọc, cười chế nhạo hai người Ôn Tiểu Nhị và Yến Thanh. Ôn Tiểu Nhị nuốt nước bọt, sau đó tiện tay nhéo Yến Thanh bên cạnh: “Có phải tôi hoa mắt hay không? Thử Nghiên Ca đang ôm trong lòng… là gì vậy?” Yến Thanh bị cậu ta nhéo, lập tức hùng hổ chửi mắng: “Á… con mẹ nó hoa mắt thì nhéo tôi làm quái gì?” Yến Thất bất đắc dĩ đỡ trán. Cô đương nhiên sẽ biết đối với mọi người, sự tồn tại của Sơ Bảo có bao nhiên bất ngờ và kinh hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]