Nghiên Ca và Lâm Tiểu Vũ vừa đi dạo trung tâm thương mại Đỉnh Hàng vừa trò chuyện. Thời gian trôi qua rất nhanh, hai cô gái nó3i chuyện vô cùng hăng say. Một bên khác, Lục Lăng Nghiệp lái xe đưa Sơ Bảo đến căn cứ quân sự. Lần đầu tiên Sơ Bảo đư1ợc đến nơi như này nên cảm thấy rất mới mẻ. Nơi này khác hẳn với cảnh thành phố mà cậu bé nhìn thấy khi mới về nước, lúc xe l9ái đến gần, cậu thấy các tân binh đang luyện tập dưới cái nắng như thiêu như đốt, tiếng hộ rung trời, tràn đầy khí thế. Sơ Bả3o mở to hai mắt, dán mặt vào cửa sổ xe nhìn các binh lính đang tập luyện đấm bao cát, khiêng gỗ, bò qua lưới sắt trong sân huấn luyện8 ở phía xa xa, miệng hơi nhếch lên. Lục Lăng Nghiệp đỗ xe ngoài cửa tòa nhà hành chính, ôm Sơ Bảo đi vào, cảnh tượng này dọa các cảnh vệ ở cổng trợn tròn mắt. Thủ trưởng Lục ôm một đứa bé trong lòng?! Lục Lăng Nghiệp ôm Sơ Bảo đi thẳng lên tầng ba của trung tâm chỉ huy tác chiến, anh vừa đẩy cửa vào, tiếng gào thét trong phòng lập tức dừng lại. Yến Thanh mặc quân phục, dựa vào ghế, hai chân còn gác lên bàn chỉ huy. Thấy Lục Lăng Nghiệp, anh ta cũng lười đứng dậy: “Ô, Lục lão đại, sao anh lại có thời gian rảnh đến đây vậy?” Lục Lăng Nghiệp nhìn điếu thuốc lá trong tay anh ta, hừ lạnh một tiếng: “Dập thuốc đi!” Yến Thanh dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, cười hì hì đi đến đập tay với Sơ Bảo: “Bé cưng, lại gặp rồi!” “Chủ Yến!” Yến Thanh ngạc nhiên, anh ta mới gặp đứa trẻ này một lần mà thằng bé đã biết anh ta tên gì rồi! “Thiếu Nhiên đâu?” Lục Lăng Nghiệp ôm Sơ Bảo ngồi vào ghế trước bàn chỉ huy, nhìn màn hình lớn trước mặt, mỗi giao diện đều hiển thị tình hình các sân huấn luyện tương ứng. Yến Thanh dựa vào bàn, chỉ chỉ vào góc phải dưới màn hình: “Kia kìa!” Lục Lăng Nghiệp và Sơ Bảo cùng nhìn sang, chỉ thấy hai mươi mấy tân binh đang vác vật nặng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo. Về phần Lục Thiếu Nhiên, anh ấy đang thở hổn hà hổn hển chạy cuối đội ngũ! “Lục lão đại à, tôi nói thật, thể lực của cháu cậu thật sự rất có vấn đề! Mấy tân binh kia không cao bằng nó cũng không nặng bằng nó, nhưng tối thiểu người ta vẫn có thể kiên trì vác vật nặng chạy được mười km. Còn cháu cậu, hôm qua mới chạy năm km đã bị đưa đến phòng y tế!” Lục Lăng Nghiệp: “…” “Bố nuôi… thật đáng thương!” Sơ Bảo ngồi trên đùi Lục Lăng Nghiệp, chống cằm nhìn Lục Thiếu Nhiên mặt đổ đầy mồ hôi trên màn hình, đi được một đoạn lại nghỉ một lúc! Không sai, người ta đều đang chạy, chỉ có anh ấy rớt lại cuối đội ngũ, còn đang đi bộ!
Mắt Lục Lăng Nghiệp hơi tối đi, anh nhíu mày nói: “Gọi nó về đây!” “Được!” Yến Thanh cầm bộ đàm trên bàn chỉ huy, sau khi nói hai câu với đội trưởng giám sát huấn luyện tân binh thì tiện tay ném bộ đàm đi, hỏi: “Lục lão đại, cậu định để cậu ta ở đây bao lâu nữa? Tôi nói thật, nếu cậu thật sự quyết tâm muốn để đứa cháu này ở trong quân đội thì cậu phải bồi thường cho tôi đấy! Cậu ta vừa đến, thành tích huấn luyện tân binh của tôi lập tức rớt xuống đáy! Cậu bảo tôi tìm ai nói lí đây hả!” Lục Lăng Nghiệp liếc xéo anh ta: “Lầm chuyện!” “Đệch!” Yến Thanh ở trong quân đội, đã quen nói chuyện thô lỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]