Sau khi mắng xong, Yến Thanh thấy Sơ Bảo quay đầu nhìn mình, giống như không hiểu lầm. Yến Thanh nghẹn họng: “Đệch… là huấn luyện(*) đó, chủ đang 3nói huấn luyện phải có trật tự và quy tắc!” (*) Hiện tượng đồng âm khác nghĩa, trong tiếng Trung, “R” [Cão] là một câu chửi bậy, nhưng “Ric1” [Cāoliàn] lại mang nghĩa huấn luyện. Lục Lăng Nghiệp không nhìn anh ta nữa, khẽ mím môi nói: “Nhiều nhất là ba tháng.” “May quá m9ay quá! Cảm ơn trời đất!” “Bảo… báo cáo!” Ngoài cửa phòng chỉ huy, Lục Thiếu Nhiên chống cửa, thở hổn hển. Sơ Bảo ngạc nh3iên quay đầu lại, giãy giụa nhảy xuống khỏi lòng Lục Lăng Nghiệp, vừa chạy vừa gọi: “Bố nuôi!” Lục Thiếu Nhiên giật mình, hai chân run rẩy 8khuyu xuống ôm lấy Sơ Bảo: “Con trai, sao con lại đến đây!” Mặt chủ Út đen như mực! Sơ Bảo ôm cái cổ đầy mồ hôi của Lục Thiếu Nhiên, giơ tay lau lau cho anh ấy: “Bố nuôi, bố có mệt không?!” Lục Thiếu Nhiên hít mũi một cái, liếc Lục Lăng Nghiệp một chút rồi mới buồn bực gật đầu: “Rất mệt! Con trai, mau hôn bố một cái nào!” Thôi xong! Lục Thiếu Nhiên không an phận lại bắt đầu tìm đường chết rồi! Bị chủ Út nhẫn tâm ném vào quân đội, anh ấy khổ mà không nói được, cho nên muốn dùng con trai làm chú Út tức chết! Yến Thanh cười như không cười nhìn cảnh bố con thân thiết của Lục Thiếu Nhiên và Sơ Bảo, giơ chân đạp vào chân ghế một cái: “Lục lão đại, có người muốn cướp ngồi kìa!” “Không sao! Tăng cường độ huấn luyện!” Lục Thiếu Nhiên: “…” Sơ Bảo hôn Lục Thiếu Nhiên một cái, lập tức quay đầu nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Ông trẻ, bố nuôi đã mệt lắm rồi.” Lục Lăng Nghiệp đứng dậy, đi tới ôm Sơ Báo lên, cúi đầu nhìn Lục Thiếu Nhiên: “Thể lực bổ nuôi con quá kém, tăng cường độ huấn luyện có thể giúp nó khỏe mạnh hơn!” đồ, ra là thế! Vậy bố nuôi cố lên nha!” Lục Thiếu Nhiên: “…” “Sơ Bảo à, đi chơi với chủ Yến một lúc nhé!” Lục Lăng Nghiệp đưa Sơ Bảo cho Yến Thanh, không thèm nhìn động tác cứng đờ của anh ta. Anh đi ra cửa rồi quay lại liếc Lục Thiếu Nhiên một cái, cháu trai lập tức ngoan ngoãn cúi đầu chạy theo. Yến Thanh bối rối nhìn bánh bao nhỏ đột nhiên bị nhét vào trong lòng, không dám cử động mạnh, sợ làm cậu bé bị thương. “Chủ Yến, chủ dẫn cháu đi tham quan được không ạ?” Yến Thanh nghe vậy lập tức hào hứng: “Được, đi thôi, ngồi trên vai nhé, chủ đưa cháu đi tham quan!” Sợ mình không khống chế được sức lực nên Yến Thanh nhấc bổng Sơ Bảo vòng qua đầu, cho cậu bé ngồi trên vai mình. Sau khi đắn đo suy nghĩ, Yến Thanh cảm thấy kho vũ khí có vẻ tương đối an toàn, dù sao cũng tốt hơn là dẫn cậu bé đi xem những tân binh kia chém chém giết giết!
Yến Thanh hạ quyết tâm, vô thức dẫn Sơ Báo lên kho vũ khí ở cuối tầng ba. Trong phòng họp, Lục Lăng Nghiệp và Lục Thiếu Nhiên một trước một sau đi vào. Trong căn phòng rộng lớn có một bàn hội nghị hình chữ nhật được đặt ở chính giữa, xung quanh là những chiếc ghế da được xếp ngay ngắn. Lục Lăng Nghiệp kéo ghế ra ngồi xuống, Lục Thiếu Nhiên trừng mắt nhìn, chỉ vào vị trí bên cạnh anh: “Chú Út..” “Ngồi đi!” Lục Thiếu Nhiên như được đặc xá, khom người ngồi vào, cả người mệt mỏi như một đống bùn nhão, nằm bò lên bàn. Phòng họp yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]