Cho dù vừa rồi Vũ Phỉ có và phải cô ta, nhưng cũng chỉ chạm nhẹ vào vai thôi, sao có thể khiến cô ta ngã mạnh
xuống đất như thể được?
Nghiên Ca vẫn lái xe muốn đuổi theo xe của người đàn ông kia, nhưng ngày cuối tuần lưu lượng xe lưu thông xung
quanh trung tâm th1ương mại rất đông, cô chỉ có thể cố hết sức không để mất dầu chiếc xe kia.
Lúc này, Mộ Tân Nhu quả thật đang đau đớn ngồi trên 9ghế lái phụ, nhưng cũng không còn biểu cảm nghiêm
trọng như lúc trong bãi giữ xe nữa.
Cô ta ôm lấy bụng, kéo túi máu từ trong v3áy ra, ghét bỏ vứt vào trong túi nhựa dưới chân.
“Em lấy cơ thể mình ra diễn trò như thế có đáng không?”
Người đàn ông 8vừa lái xe nhìn Mộ Tân Nhu vừa bằng ánh mắt âm trầm, cất giọng chất vấn.
“Anh thì hiểu cái gì! Nếu thật sự sinh đứa trẻ này ra, tới lúc đó bị Vân Cảnh phát hiện ra thì bao cố gắng của tôi đi
tong hết.”
Người đàn ông thở dài: “Cũng chưa chắc đã là con anh…”
“Anh câm miệng! Bao lâu nay Bùi Vân Cảnh đã không thèm chạm vào tối rồi? Tôi tự rõ hơn anh. Nếu không phải
tôi lừa anh ta say rượu làm bừa, anh tưởng rằng anh ta sẽ thừa nhận đứa con này à?”
Khuôn mặt Mộ Tân Nhu nhợt nhạt, vừa rồi cô ta cố tình và vào xe của Cổ Nghiên Ca nhưng thực chất không hề bị
thương nghiêm trọng. Tuy bụng dưới của cô ta hơi đau lâm râm nhưng không hề đau đớn như trong tưởng tượng
của mọi người.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2541348/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.