Toàn Phong Trấn – một ngôi làng nằm ở ven rìa của Thiên Vũ Đế Quốc – quanh năm mưa tạnh gió hòa. Ở ngay gần đó là Vạn Thú sơn mạch – nơi mà từ ven bìa rừng tới trung tâm được phân bố các yêu thú từ cấp 1 đến cấp 7. Nghe đồn trong truyền thuyết còn có bá chủ cửu cấp linh thú Phần Thiên Long Tổ bị nhốt trong đó. Vì thế con người ở đây rất ít người xâm phạm ngoại trừ các mạo hiểm giả chuyên săn yêu thú. Xác yêu thú có giá trị rất cao, thịt dùng làm thức ăn, xương dùng làm vũ khí và đặc biệt là nội đan có tác dụng tang cường khả năng luyện thành đan dược. Ở trong bìa rừng, một thân ảnh cả người đầy máu, đầu tóc bù xù, trong mắt còn có dày đặc tơ máu đang liều mạng chạy hết tốc lực để trốn tránh một nhóm người ở phía sau. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây là một trung niên tầm 34 – 35 tuổi.Trên tay trái còn mang theo một đứa bé khoảng 5 – 6 tuổi đang cố vùi đầu vào ngực để khóc. Tay còn lại cầm kiếm thi thoảng quay ra sau đỡ vào phi tiêu phóng tới. “Trác Phong thành chủ, ngươi nghĩ với thực lực Trúc Cơ tam trọng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao? Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết đi. Ta có thể cho ngươi một cái chết không hề đau đớn.” Một hắc y nhân đuổi ở phía sau cười lạnh lên tiếng. Vừa nói hắn vừa phóng một mũi ám khí theo sau. “Ngươi đừng hòng, dù ta có chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt. Trước mặt con của ta sao có thể tỏ ra hèn nhát yếu đuối được.” Vừa trả lời, Trác Phong vừa thuận tay quét kiếm hình vòng cung ra sau cản đi ám khí. Bước chân hắn không hề chậm lại, tiếp tục thẳng bước mà chạy. “Ngươi chạy không thoát đâu, phía trước đã là Vực Vô Vọng, ngươi chạy đằng trời. Ngoan ngoãn chết đi và giao ấn thành chủ ra đây.” Thấy Trác Phong dừng lại ở trước vực không còn đường thoát, tên hắc y nhân cùng đồng bọn dần dần tiến đến, chia ra các hướng để chặn đường thoát của Trác Phong “Nhị đệ à! Thật không ngờ Trác Phong ta một đời anh minh lại rơi vào bẫy này của đệ. Ha ha! Ngươi về nói với Trác Vũ, chỉ vì một cái chức thành chủ mà ngay cả đại sư huynh mình cũng bán đứng thì đừng hòng có thể phục chúng.” Ngửa đầu cười to, Trác Phong nhẹ nhàng ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng, bàn tay nhanh chóng nhét Linh giới vòng túi thơm của đứa bé. Sau đó không quay đầu lại mà tỏa ra khí thế làm bọn hắc y nhân thoáng chần chừ, dù sao cũng là chó cùng rứt dậu, ai biết Trác Phong sẽ làm gì. Hắn khẽ hôn trán của đứa trẻ. “Phàm nhi, cha có lỗi với con, cha đã không bảo vệ được mẹ con. Giờ lại để con lâm vào hiểm cảnh này. Con đừng trách cha.” Nhìn đứa trẻ trong lòng đang dàn dụa nước mắt, Trác Phong cũng không kiềm được mà rơi lệ. Dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng trong mắt cha mình, Trác Nhất Phàm nhẹ nhàng ngẩn đầu lên mang theo một sự kiên quyết nói:” Cha à, Phàm nhi không trách cha, có trách thì trách Nhị thúc quá độc ác lợi dụng con đem trà hiếu kính cha mà bỏ độc làm cha tổn thương nguyên khí. Có chết thì cha con ta sẽ cùng chết.” “Haha. Rất tốt, không uổng công cha ngày thường dạy con lễ nghĩa dạy con đọc sách thánh hiền. Cha không nỡ để con chết như vậy. Hãy cố gắng sống sót Phàm nhi.” Trước con mắt đầy sương vụ, Trác Phàm cởi trường bao mình ra bao lấy Trác Nhất Phàm. Đứa trẻ còn chưa kịp hiểu những gì đang xảy ra thì hắn ném đứa trẻ xuống vực. Sau đó đem đôi mắt huyết hồng quay người lại nhìn bọn hắc y nhân đang chần chừ kia. Trác Phong đen khí tức của mình nâng lên cực hạn nhất có thể lao thẳng vào bọn hắc y nhân. “Nguy rồi, hắn muốn tự bạo, mau tránh đi!” Bọn hoắc y nhân biến sắc, lập tức vận khí nhanh chóng tránh xa vụ nỗ, 2 tên không may chậm chân bị dư chấn tắt thở. Trước khi Trác Phong tự bạo, hắn cười một nụ cười xen lẫn sự bi thương “Con trai à, áo choàng của cha là nhị phẩm ma bảo cả thể giảm chấn thương. Hãy cố gắng sống sót trả thù cho cha và mẹ.” “Cha…….!” Trong tiếng kêu thảm thiết, hình ảnh Trác Nhất Phàm thấy được là cảnh cha mình bao thể mà chết, nước mắt hắn xen lẫn với huyết đồng làm cho người ta cảm giác lạnh cả sống lưng, hắn rơi xuống Vô Vọng Vực và người ta từ đó đã quên mất sự tồn tại của gia đình nha Trác Phong. Nơi Trác Nhất Phàm rơi xuống ở cạnh một sơn động, nếu là người có tu vi cao sẽ phát hiện ở đây có trận pháp phong ấn. Trong lúc huyết nhục mơ hồ, hắn thấy một đóm đỏ từ đâu bay tới nhưng tụ thành hình ảnh của một lão giả, hắn đến cạnh Trác Nhất Phàm nhẹ nhàng xem thương thế, rồi bế hắn vào sơn động. Bên trong có một bộ hài cốt đã có dấu hiệu phong hóa hẳn là người đã chết lâu năm. Sau đó, lão giả đưa tay kết thành ấn quyết khó hiểu, một luồng sáng đỏ du nhập vào cơ thể Trác Nhất Phàm rồi hằng trên trán mơ hồ một ngọn lửa màu đỏ , một luôn sáng thân ảnh lão giả dẫn nhòe đi và biến mất. Không lâu sau đó, một vào yêu thú không biết từ đâu mang hoa quả đến và dường như ai sai khiến nên ngày nào cũng vậy Ba năm sau, tại một sơn động bên dưới lòng Vô Vọng Vực, một thân ảnh thiếu niên đang ngồi đả tọa bên trọng ngay tại cửa động hướng ra hướng hừng đông. Khuôn mặt non nớt phủ một lớp bụi bặm, đầu tóc đen rối bù xù dù được chải một cách sơ sài được cột lại không khác một đống rơm. Thân hình trẻ con nhưng khá vạm vỡ cởi trần, bên dưới hạ than quấn một lớp vải rách nhìn như dẻ lau. Nếu nhìn kĩ thì có thể đoán ra đây là Trác Nhất Phòng 3 năm trước đã rơi xuống vực này. Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, một vầng sáng màu bạc nhẹ phát ra thoáng làm sáng cả sơn động. Nhẹ nhàng thở phù một hơi, Trác Nhất Phàm ngồi dậy, làm động tác vặn vẹo thân thể, rồi vươn tay hít một hơi sâu. “Đã 3 năm rồi, Trác Vũ, chắc ngươi không ngờ ta vẫn còn sống. Hãy đợi ngày ta đến tự tay đòi mạng của ngươi trả thù cho cha mẹ ta.” Đôi mắt lóe lên một đạo hung mang, 3 năm này, ngày nào hắn cũng nghĩ đến cái ngày gia đình hắn lâm vào tử lộ, cha phải bạo thể mà chết để tạo cơ hội sống mong manh cho hắn. “Rèn luyện thân thể 3 năm cùng với rèn luyện tinh thần lực bằng Bạch Quang Thần Đồng, Tiếp theo nên bắt đầu học công pháp có lẽ có thể từ tụ khí nhất trọng tăng lên nhị trọng.” Vừa nghĩ trong đầu, hắn vừa cầm quyển sách da dê ngã màu trên tay. Hắn đi tới ngôi mộ chôn cất bộ hài cốt năm đó quỳ xuống, Dập đầu rồi nói:”Huyết Tinh Ma Đế, Trác Nhất Phàm ta lâm vào đường cùng gặp được thi hài cùng bảo điển của ngài coi như có duyên, những năm gần đây ta miệt mài tuân theo những gì bảo điển chỉ dạy, cuối cùng ta đã đủ điều kiện tụ để bắt đầu tu luyện Hấp Tinh Đại Hóa Quyết mà ngài để lại. Ngay tại lúc này ta xin bái ngài làm sư phụ để không làm thất truyền tuyệt học của ngài.” Tại 3 năm trước, không biết bao lâu thì tỉnh dậy, Trác Nhất Phàm cảm thấy thân thể thương thế đã giảm được vài phần và có thể cử động. Hắn ngồi dậy đem một chút hoa quả được đặt ở trước cửa sơn động nhai ngấu nghiến để giải tỏa cơn đói. Ăn xong hắn nhìn xung quanh sơn động rồi chú ý đến bộ xương mục nát kia. Bên cạnh bộ xương là một quyển da dê. Đây là một bộ công pháp tu luyện tinh thần lực bên ngoài có ghi “ Bạch Quang Thần Đồng.”Thông thường, công pháp ngày nay được lưu trong ngọc giản, nhưng quyển da dê này nhìn lại khá cổ xưa. Cái gọi là Bạch Quang Thần Đồng là mỗi ngày vào sáng sớm hấp thụ tinh hoa của ánh sáng mặt trời, rèn luyện con ngươi đến trình độ trong suốt, có thể nâng cao tầm nhìn. Khi đến được cảnh giới tinh thần lực hóa thành nguyên thần thì có thể phóng ra bạch sắc thần quang tấn công vào nguyên thần kẻ địch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]