“Sao có thể, rõ ràng lúc đó hắn đã trọng thương chỉ còn một hơi.”
Phương Đức cánh tay cầm đại đao run rẩy, không phải vì sợ hãi mà là tức giận. Sự việc mười lăm năm trước vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu.
“Việc đã nói ta đều đã nói, tiếp theo nên làm thế nào là ở ngươi mà thôi. Chúng ta phải mau trở về thôi.” Hàn Thông quay lưng nói với hai tên thanh niên còn lại.
“Đợi đã gia gia, người thấy mỹ nhân kia thế nào. Rất hợp khẩu vị của ta, hay là …” Một tên thanh niên liếm mép chỉ vào Phương Thanh Đồng nói.
Những người trong thôn nghe vậy đùng đùng tức giận lập tức muốn lao lên.
Thế nhưng ngay lúc Hàn Thông quay mặt lại trừng mắt, một tên tráng sĩ gần đó lập tức ngã xuống. Mọi người thấy thế kinh hãi vội lui lại vài bước.
“Ta còn chưa có ý giết người cho nên đừng động đến giới hạn của ta.” Hàn Thông khuôn mặt âm trầm lần nữa lên tiếng.
Lão ta đưa mắt nhìn Phương Thanh Đồng lần nữa rồi lại liếc sang Phương Đức nói.
“Phương lão đầu, đây hẳn là cháu gái của ngươi đi. Nàng xinh đẹp như thế nếu như rơi vào tay của Đại Tiên Chân Nhân thì thật là không tốt, hay là để Hàn Bá cháu trai ta nhận về làm thiếp thế nào?”
“Ngươi muốn chết?” Trương Định lúc này chịu không được nữa liền nhảy đến vung quyền tấn công.
Hàn Thông vẫn không có ý định chống trả, bên cạnh lão một tên thanh niên liền nhảy ra phía trước cản trở.
Hai quyền chạm nhau, Trương Định lùi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/1204564/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.