Băng Hỏa Thôn
Từng người từng người ra vào nườm nượp, nhiều nhóm đi săn đã trở về cùng với vài con linh thú.
“Trưởng Thôn. Lần này đi săn thật là không may mắn. Ta phải đi một nơi khá xa mới tìm được ba đầu nhất cấp linh thú.”
Một tên tráng sĩ vừa đặt trên vai hai con thỏ trắng, người đi cùng với hắn có vẻ còn là thiếu niên nhưng cũng rất lực lưỡng theo đó thả xuống một đầu chuột chuỗi khác.
Tên thiếu niên thở dài một hơi cảm thán: “Ài. Nếu như ta mạnh mẽ như năm người Trương Định thì đâu cần phải đi tới mấy chỗ an toàn để tìm mòn mắt một con linh thú, cứ trực tiếp đến chỗ khu vực có tam cấp linh thú là được rồi.”
Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn phía phương trời xa. Đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ sau đó đưa tay chỉ về hướng xa xa.
“Trưởng thôn à. Đằng kia có phải là hướng của năm người Trương Định đi săn hay không?”
Mọi người nghe thấy như thế liền quay sang nhìn theo. Ở phía xa, một đám khói đen bốc lên nghi nghút như một đám mây to theo cơn gió lùa đến.
Nơi đây toàn bộ đều là băng tuyết, nếu nói tự bắt được lửa e rằng là điều không thể trừ phi có người đốt lên. Phương Đức kinh ngạc, nghĩ ngợi một chút liền lập tức gọi vài tên tráng sĩ hướng phía cột khói mà đi.
Phương Đức chỉ cần nhìn một chút ra liền hiểu được ý nghĩa của cái tín hiệu kia. Đám người Trương Định hẳn đang gặp nguy hiểm, hắn càng lo hơn chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/1204560/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.