Chương trước
Chương sau
Mâu Thành Vũ nhìn thấy Đoạn Nguyệt Giản, trong lòng cảm thấy rất có duyên với binh khí này. Hắn nhớ trước kia bản thân ngoài Càn Khôn Đồ ra thì không có dùng cái gì khác nên cũng cảm thấy lạ lạ nhưng lại có chút quen thuộc với nó. Cứ như là nó sinh ra dành cho hắn vậy.

Bỗng nhiên Đoạn Nguyệt Giản rung động không ngừng rồi nhanh chóng bay đến chỗ hắn khiến mọi người bất ngờ không thôi. Hà Lãng Tiêu nhìn thấy cảnh này há hốc mồm nhìn Đoạn Nguyệt Giản muốn Mâu Thành Vũ làm chủ nhân của nó.

"Hahahahahah, hảo! Tốt lắm, nếu Đoạn Nguyệt Giản này chấp nhận ngươi làm chủ nhân thì nhanh chóng nhỏ máu vào để nó lúc nào cũng sẽ nghe theo lời người. Sau này nó chính là một cái thần binh mạnh mẽ đấy!" Hà Lãng Tiêu vui mừng cười không ngậm được mồm khi nghĩ đến sau này bản thân sẽ không phải canh giữ cái thứ thần binh kén cá chọn canh khó ưa này nữa.

"Tiền bối, kiếp trước ta chưa có gặp nó qua mà cứ thấy có duyên với nó vậy. Tiền bối có thể giải thích cho ta không? Thế này làm ta có chút không quen." Mâu Thành Vũ cầm Đoạn Nguyệt Giản trong tay có chút run run nhìn hắn.

"Cái này.... Haiz, hỏi ta cũng vô ích thôi. Nếu muốn biết thì tiểu tử nhà ngươi phải hỏi nó đấy. Ngươi phải gọi linh trí của nó hỏi, chỉ có nó mới biết. Phần còn lại thì ta tặng các ngươi mấy thứ ở đây. Chừng nào Mị Linh Yêu Hồ tái thế thì ta sẽ đi tìm ngài ấy." Hà Lãng Tiêu nói rồi đi đến một cơ quan, ấn xuống.

Ngay sau đó, vách tường Dương Nguyên Thạch chia làm tám cái xoay 180° rồi dừng lại. Từ những nơi nó lại có tám kho để đồ. Kho thứ nhất chính là một cái rất nhiều linh thạch thượng phẩm. Kho thứ hai là một cái rất nhiều đan dược thất phẩm và bát phẩm. Kho thứ ba là một cái tinh thạch và ngọc đã mấy vạn năm, giá trị vô cùng nhiều. Kho thứ tư là một cái đầy công pháp cao cấp bát phẩm và cửu phẩm. Kho thứ năm là một cái đầy thảo dược cao cấp dùng luyện đan và chế thủy dược. Kho thứ sáu là một cái có rất nhiều trứng... của yêu thú, nuôi lớn có thể dùng làm linh sủng chiến đấu cũng được. Kho thứ bảy là một cái đầy binh khí nhưng cũng chỉ là binh khí bình thường cùng lắm là chỉ ở cái lục phẩm hay thất phẩm. Kho cuối cùng kỳ lạ lại chẳng có cái gì quý giá ngoài một cái thiết phiến xinh đẹp.

"Thiết phiến này đẹp quá, không biết tên nó là gì." Nguyên Ngọc nhìn thấy thiết phiến này không khỏi ngẩn người nhìn nó.

"Ồ, thiết phiến này tên là Tuyệt Mệnh Phiến, là một cái thần binh của Mị Linh Yêu Hồ lúc còn tại thế. Tuyệt Mệnh Phiến này đã lấy đi sinh mạng của rất nhiều người nhưng chưa bao giờ bị những oán khí đó làm ô uế cả." Nói đoạn, Hà Lãng Tiêu đầy sát khi nhìn về phía bọn họ: "Ở đây các ngươi lấy gì cũng được nhưng Tuyệt Mệnh Phiến này thì không thể. Nếu không thì các ngươi tự biết kết quả!"



"Hahah, tiền bối không cần căng thẳng. Trong số chúng ta không ai có thể dùng được thiết phiến này nên là dù có lấy cũng vô dụng. Hiện tại bọn ta sẽ lấy chút thành ý tốt của tiền bối rồi rời đi." Ba Ngải Tư ôm quyền hướng Hà Lãng Tiêu, hành lễ đúng cấp bậc của một tiểu bối.

Sau đó bọn họ cũng chọn vài món tốt rồi được Hà Lãng Tiêu đưa ra ngoài. Bên ngoài, vừa đi ra thì cả Hồ tộc trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Hồ Vương nhìn thấy bọn họ ra khỏi tổ địa an toàn cũng kinh ngạc không kém.

Nhìn biểu hiện của Hồ tộc, nhẩm tính thời gian thì bọn họ ở trong tổ địa chính là ba ngày hai đêm. Hơn nữa trong thời gian ở trong tổ địa, do ảnh hưởng ít nhiều với linh khí của Hà Lãng Tiêu phát ra nên ai cũng đã tăng lên một trọng. Ba Ngải Tư cảm thấy bản thân với tu vi Hoán Huyết cảnh cửu trọng thế này cũng đủ dùng.

Chưa kịp định thần thì Hồ Vương dẫn người đến bao vây bọn họ, có thêm ba đứa con của lão thái tử Hướng Triệt, nhị hoàng tử Hướng Khang và tam công chúa Hướng Ngọc Tuyết đến. Ai ai cũng hừng hừng sát khí như muốn giết bọn họ vậy nhưng không ai sợ mấy kẻ này cả.

"Hồ Vương, ngươi đây là muốn gì?! Chẳng lẽ ngươi muốn cướp hết đồ mà bọn ta liều cả mạng sống trong tổ địa mang về?! Biết thế ta đã hủy dung con gái ngươi!" Nguyên Ly tức giận chỉ thẳng mặt lão chất vấn. Đúng là lão cáo già mà!

"Các ngươi nghĩ trên đời có chuyện tốt thế sao? Tự tiện vào tổ địa Hồ tộc, lấy đồ của tổ tiên bọn ta rồi rời đi? Làm gì trên đời có chuyện tốt thế!" Hướng Triệt hất cằm, kiêu ngạo nói.

"Nể mặt ở đây có hai cô nương xinh đẹp nên bọn ta mới không ra tay làm mất mỹ quan xinh đẹp này. Nếu hai cô nương đây bằng lòng theo bổn hoàng tử thì vinh hoa phú quý sau này đều là của hai nàng hết." Hướng Khang giở thói phong lưu, dùng cái giọng buồn nôn nói.

Ba đại nam nhân cảm thấy tên hoàng tử này IQ chính là số âm mà. Hắn rõ ràng chỉ là một cái Tụ Khí cảnh mà còn dám nói như thế với người cao hơn một cảnh giới. Thế thôi thì không nói nhưng mà cái ngu nhất là lại nói với hai tỷ muội Nguyên gia ghét nhất là mấy tên nam nhân như thế. Xem ra phải đền bù viện phí cho tên Hướng Khang để hắn hồi phục chỗ ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.