"Đúng là không biết trời cao đất rộng! Một Tụ Khí cảnh như ngươi có quyền gì mà ra lệnh cho bọn ta?!" Nguyên Ngọc tức giận nhưng vẫn kiềm được, dùng giọng đanh đá chửi thẳng vào mặt đám người kia: "Các ngươi nghĩ bổn tiểu thư là cái loại ham mê vinh hoa phú quý sao?!"
Mâu Thành Vũ thì thầm to nhỏ với Tống Mao Bàng: "Nhị ca, huynh xem, lần này chúng ta lại phải tốn một khoảng rồi. Kinh Vân Đăng Phong Bộ của A Ngọc xuất ra chính là ngày tên đó tuyệt tự."
"A Vũ, nói nhỏ thôi. Ta không muốn đám người này phát giác ra cái gì đâu. A Ngọc có dùng Kinh Vân Đăng Phong Bộ hay không thì ta không biết nhưng tên hoàng tử kia chọc nhầm người thì biết." Tống Mao Bàng gật gù.
Ba Ngải Tư ra lệnh cho cả hai lui ra phía sau, còn chuyện khác thì cứ để hai tỷ muội bọn họ giải quyết. Dù sao ở đây ai cũng lười ra tay nên ai muốn làm gì thì cứ việc. Đợi ngày sau y lập quốc, thắp cho mấy tên xấu số mình gặp mấy nén nhang để mong nghiệp chướng không còn.
Không chần chừ, Nguyên Ngọc lao lên dùng Kinh Vân Đăng Phong Bộ tung một cước tới tấp vào Hướng Khang, đá hẳn lên không trung rồi lại đá xuống đất. Chỗ hẳn rơi xuống hình thành lên một cái hố lớn, còn nghe mấy tiếng xương gãy nữa. Tiếp đến là Nguyên Ly lao đến từ trên cao dùng chân bố xuống một đường vào chỗ ấy của hắn làm cho các đại nam nhân xung quanh đều cảm thấy rất... thốn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895699/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.