Chương trước
Chương sau
Quan sát xung quanh, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly cảm nhận được mấy cái cây ở đây hình như không bình thường. Nói ra thì rất quái lạ, tại sao chúng lại có thể sinh sống ở cái môi trường khắc nghiệt này chứ? Không nhầm thì kia chẳng phải là Tam Mộc Chi Linh Thảo sao? Chẳng phải nó thích sinh sống ở trên núi à?

"Nơi này không nên ở lâu. Ba huynh, ta cảm thấy hình như ở đây ngoài chúng ta thì còn có kẻ khác." Nguyên Ngọc lo lắng nhìn xung quanh: "Chút nữa nếu mà có con yêu trùng biến dị nào đến thì làm sao?"

"Ừm, ta biết, mấy con yêu trùng ở đây không chết thì cũng biến dị. Có lẽ là nơi này ẩn chứa một nguồn sức mạnh nào đó nhưng ta cũng không thể cảm nhận đúng được. Nó cứ ẩn rồi hiện." Ba Ngải Tư gật đầu, vẽ một ký hiệu lên cây làm dấu: "Chút nữa nếu có gì xảy ra thì nó sẽ phát hiện ra."

Mâu Thành Vũ nhìn cái ấn ký vẻ coi thường: "Huynh chắc là nó sẽ hoạt động được chứ đại ca? Cái ấn ký này hình như quen quen....."

Ba Ngải Tư thật sự mệt mỏi với tiểu tử này. Lần đầu tiên trong đời y lại gặp phải cái loại người quậy thế này. Y nhớ hồi đó Khang Tuyết tiên tử cũng không có quậy như vậy đâu.

"Hoạt động được nhưng tác dụng cũng không quá lớn. Hiện tại thì phải nói là ấn kỳ này..." Chưa kịp nói hết câu Ba Ngải Tư bị một thứ to lớn quất bay ra xa.

Chưa kịp để bọn họ hoàn hồn lại thì nó lại quất đến, y liền tạo ra một trận pháp bảo vệ bản thân. Người thảm nhất là Mâu Thành Vũ, vừa mới mở miệng chê bai xong thì bị thứ đó quất tới tấp vào mặt. Lúc nhìn kỹ thì đó là yêu mộc ngàn năm. Con yêu mộc này hình như quen quen.

Nguyên Ly nhìn thấy con yêu mộc lập tức hét lớn: "Là Thiết Diễn Hoàng Độc Thụ tứ giai! Không đánh lại đâu! Chạy!"

Ba Ngải Tư thầm chửi số y sao lại xui xẻo như thế. Y đến đây chỉ muốn đi săn thôi mà ai ngờ đụng trúng con Thiết Diễn Hoàng Độc Thụ tứ giai nguy hiểm. Không chần chừ, y liền tạo ra một trận pháp ngăn cản nó rồi cùng mọi người chạy đi. Thầm cầu mong là tiếp theo không gặp phải chuyện gì nữa.

Nhưng chưa chạy được bao xa thì đụng phải Thiết Diễn Hoàng Độc Thụ tam giai hơn cả trăm con đang bao vây bọn họ. Nguyên Ngọc triệu Ô Kháp Nhĩ ra, vung một roi đầy uy lực đến một con thì bị phản đòn ngay tức khắc.

Mấy con Thiết Diễn Hoàng Độc Thụ này thật sự khiến nàng phát điên mà. Không nhiều lời, nàng liền dùng Tâm căn chi phối một con hoàng độc thụ khiến nó tấn công những con khác rồi nàng dùng Thời căn kết hợp với Không căn của Nguyên Ly tạo ra một vùng không gian tách biệt thời gian để vài chục con trong đó.



Vừa tưởng chừng giải quyết xong thì từ phía xa, có rất nhiều Huyết Liệp Ma Chu và Thiết Diễn Hoàng Độc Thụ kéo đến. Ba Ngải Tư nhanh chóng dùng Vong căn được Vô căn loại hấp thụ của y hấp thụ tử khí xung quanh tạo ra một binh đoàn chiến tử thi quỷ lao đến.

Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ hợp sức, dùng Băng căn và Không căn tạo ra một vùng không gian đầy băng nhốt bọn chúng vào. Sau đó cả hai dùng Viêm căn và Lôi căn tạo thành một con Cuồng Sát Tinh Huyền Hỗn Thế Long kết hợp giữa rồng và Hỗn Độn đạp không phóng đến chỗ bọn yêu trùng và yêu mộc.

Chẳng mấy chốc xác của Huyết Liệp Ma Chu và Thiết Diễn Hoàng Độc thụ đã đầy trên đất nhưng đám này vẫn kéo đến không ngừng. Hết cách, Ba Ngải Tư bảo mọi người chạy nhanh, tìm một nơi nào nó ẩn tránh chứ không thể đánh tiếp được nữa. Trên đường chạy trốn thì bắt gặp một con Huyết Liệp Ma Chu nhưng y vẫn dễ dàng xử lý nó.

Bọn họ chạy đến một vách đã lớn, phía dưới chính là một cái vực sâu nghìn trượng, còn phía sau chính là hàng ngàn con yêu trùng và yêu mộc đang đuổi đến. Hết cách, bọn họ đành phải ôm nhau mà nhảy xuống.

Trong lúc gần như tuyệt vọng thì một luồng sáng từ dưới vực phóng đến bao trọn lấy bọn họ. Ngay sau đó bọn họ được đưa đến một không gian huyền ảo, trôi nổi trong vô định rồi lại xuất hiện trong một cái di tích. Nhìn xung quanh, ai cũng rất cảnh giác nhưng mà vẫn không lo lắng cho lắm.

Nguyên Ngọc nhìn xung quanh, nàng phát hiện ra một cái bàn thạch lớn ở giữa, trên đó khắc mấy chữ "Sát Ngục Địa Trùng" được viết bằng máu. Nhìn nét viết không cứng cáp và không thẳng tắp có thể phán đoán là người viết lúc đó đang rất hoảng loạn. Nếu vậy thì chẳng phải nơi này rất nguy hiểm hay sao.

A Mẫn bò xung quanh phát hiện ra một đôi mắt đỏ đang hướng về phía nó. Nó run lên vì sợ hãi, không đám động đậy làm Mâu Thành Vũ chú ý. Mâu Thành Vũ thấy A Mẫn đang run lên liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

"Ế? A Mẫn? Sao lại đứng im ở đó thế?" Mâu Thành Vũ tò mò đi lại xách nó lên: "Này, nói gì đi chứ. Chẳng lẽ phát hiện ra yêu thú hay gì đó?"

Ba Ngải Tư nhìn xung quanh, y nhận ra mấy bức tường này hình như làm từ một loại chất liệu vô cùng đặc biệt. Loại chất liệu này y chưa từng thấy bao giờ, có thể xuất hiện từ thời sư tổ y chăng.

Grào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.