Kim Nguyên Sơn.
Sau khi rời khỏi đầm lầy Hắc Chử Tu mà không có chuyện gì xảy ra khiến Mâu Thành Vũ dường như cảm thấy giác quan thứ sáu của mình không còn hữu dụng nữa. Thôi đành vậy, vẫn là bình an lên đường là hay lắm rồi chứ không đám đòi hỏi gì thêm. Bọn họ đi ba canh giờ đến được Kim Nguyên Sơn này nghỉ ngơi, sẵn tiện ăn Tết luôn. Đầu năm ăn Tết với Bắc Xuyên tiền bối, giờ thì phải ăn ở ngoài có chút mất mát. Đến giờ vẫn nhớ như in mấy vò rượu của tiền bối, đúng là rượu ủ mấy vạn năm chất lượng cao mà còn không bị hỏng đúng là thần kỳ. May mà tiền bối có cho bọn họ mấy vò chứ không giờ biết uống cái gì đây.
Thời tiết vẫn lạnh buốt không ngừng, khoảng chừng hết tháng này mới có thể ấm lại nên bọn họ mặc rất nhiều đồ trừ Tống Mao Bàng. Bản thân sở hữu Băng căn và Viêm căn nên chỉ mặc hai lớp y phục và khoác một cái áo choàng lông thú. Những người khác thì ba lớp mới đủ ấm. Tuy là tu tiên giả không cảm thấy lạnh nhưng mà với tu vi hiện tại vẫn cảm thấy khá lạnh.
Ngồi giữa rừng cây rộng lớn, Ba Ngải Tư nướng thịt cho lũ nhóc nhà mình ăn, kế bên còn có A Mẫn đang quậy phá. Y xoa đầu tiểu hùng, ánh mắt đăm chiêu nhìn nó rồi thở dài. Đúng là càng ngày càng béo ra mà. Nếu cứ béo lên thế này thì sẽ không bế hay ôm nổi nữa rồi.
"A Bàng, đệ vẫn lo về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895631/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.