Sau khi rời khỏi đầm lầy Hắc Chử Tu mà không có chuyện gì xảy ra khiến Mâu Thành Vũ dường như cảm thấy giác quan thứ sáu của mình không còn hữu dụng nữa. Thôi đành vậy, vẫn là bình an lên đường là hay lắm rồi chứ không đám đòi hỏi gì thêm. Bọn họ đi ba canh giờ đến được Kim Nguyên Sơn này nghỉ ngơi, sẵn tiện ăn Tết luôn. Đầu năm ăn Tết với Bắc Xuyên tiền bối, giờ thì phải ăn ở ngoài có chút mất mát. Đến giờ vẫn nhớ như in mấy vò rượu của tiền bối, đúng là rượu ủ mấy vạn năm chất lượng cao mà còn không bị hỏng đúng là thần kỳ. May mà tiền bối có cho bọn họ mấy vò chứ không giờ biết uống cái gì đây.
Thời tiết vẫn lạnh buốt không ngừng, khoảng chừng hết tháng này mới có thể ấm lại nên bọn họ mặc rất nhiều đồ trừ Tống Mao Bàng. Bản thân sở hữu Băng căn và Viêm căn nên chỉ mặc hai lớp y phục và khoác một cái áo choàng lông thú. Những người khác thì ba lớp mới đủ ấm. Tuy là tu tiên giả không cảm thấy lạnh nhưng mà với tu vi hiện tại vẫn cảm thấy khá lạnh.
Ngồi giữa rừng cây rộng lớn, Ba Ngải Tư nướng thịt cho lũ nhóc nhà mình ăn, kế bên còn có A Mẫn đang quậy phá. Y xoa đầu tiểu hùng, ánh mắt đăm chiêu nhìn nó rồi thở dài. Đúng là càng ngày càng béo ra mà. Nếu cứ béo lên thế này thì sẽ không bế hay ôm nổi nữa rồi.
"A Bàng, đệ vẫn lo về chuyện trứng của Huyết Liệp Ma Chu sao? Đừng quan tâm đến nữa, trứng nở không giống nhau đâu. Đệ thừa biết yêu trùng ngũ giai hình nhện dễ đột phá nhưng khả năng sống sót của nó rất ít mà." Ba Ngải Tư bế A Mẫn ra xa, cắt một miếng thịt để lên cái lá to bằng bàn tay.
"Chuyện đệ không phải quan tâm là hai quả trứng này. Huynh có từng thắc mắc về sức mạnh của Thiên giới không? Hiện tại có lẽ đã mạnh đến mức chúng ta không thể đong đến được rồi." Tống Mao Bàng nhận lấy, bỏ một miếng vào miệng: "Triệu Đức Hành dù khốn nạn thế nào nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của hắn."
Tài năng của Triệu Đức Hành vô cùng lớn, phải nói là hắn thúc đẩy Thiên giới phát triển vượt mức hơn khi y còn tại nhiệm. Nhưng chính vì thế mà những thiên tài đã không được phép thể hiện vì sự cạnh tranh quá khốc liệt. Cuồng Ma Tà Long cũng đã đánh giá hắn như thế nhưng lão có cái nhìn là Triệu Đức Hành vẫn chưa trưởng thành đầy đủ để hiểu chuyện, hắn không khác gì một tiểu hài tử muốn nhận được sự công nhận từ người khác.
"Huynh có định là sau khi đánh bại Triệu Đức Hành rồi có lấy lại ngôi Đế Quân của mình không? Lúc đó huynh có thể giải phóng Ma giới, Tam Giới hòa bình trở lại. Ta nghĩ đó là một chuyện rất tốt." Tống Mao Bàng hỏi.
Mâu Thành Vũ ngồi kế bên tặc lưỡi khó chịu nhìn hắn: "Nhị ca, câu trả lời chính là không rồi! Thiên giới giờ cứu vớt thế nào cũng vô dụng, những thần tướng, thượng thần hầu hết đều đi theo Triệu Đức Hành hết rồi. Nếu đánh bại được hắn thì cũng phải tổ chức một cuộc thanh trừng nhưng hậu quả, tổn thất cũng không nhỏ. Nói thế nào thì cũng đều bất lợi cả. Điều mà sư phụ đại ca muốn là nhìn huynh ấy sống thật tốt, sống một cách vui vẻ."
Nghe xong câu này Ba Ngải Tư và Tống Mao Bàng lập tức tránh xa Mâu Thành Vũ ra mấy chục bước. Đây không phải tam đệ gà con não tàn nhà họ, chẳng lẽ bị đoạt xá? A Ngọc, A Ly, mau ra đây, cho ta mượn Ô Kháp Nhĩ và Sát Tử Đằng để đòi tam đệ về! Chúng ta cần một người tiên phong, không thể mất được!
Biểu cảm của cả hai phong phú đến mức Mâu Thành Vũ không biết nói sao nữa. Chẳng lẽ lâu lâu hắn tỏ ra có học thức chút cũng khiến mọi người ghét sao? Kệ đi, dù sao thì hắn cũng không quan tâm. Cái hắn quan tâm nhất hiện tại là làm sao thoát khỏi kiếp đi tiên phong.
"Thôi, lần sau đệ đừng nói mấy câu có tính học thức này nữa, bọn ta không quen. Ta có chút rượu Túy Hoa tửu nổi tiếng của Minh giới này, uống không? Lão Minh Vương trước khi đi cho ta mấy vò, bảo đợi vài tháng là ủ xong. Giờ ủ xong rồi thì lấy ra uống mừng năm mới." Ba Ngải Tư nói rồi lấy từ giới chỉ ra năm cái chén.
Nghe có rượu, hai tỷ muội Nguyên gia không biết từ đâu đi đến với một đống hoa quả và linh thảo ngũ phẩm mọc ven đường. Hai tỷ muội này khi còn là Thánh Mẫu nương nương thích nhất là loại rượu Túy Hoa của Minh giới. Vị đắng chát ở đầu lưỡi khi uống vào lại thấy thanh nhẹ, xuống bụng thì lại ấm vô cùng. Tay nghề ủ Túy Hoa của Minh Hậu không có chỗ chê mà. Hôm nay có dịp thì phải thưởng thức!
"Hahah, rượu Túy Hoa nổi tiếng đây sao? Lão Minh Vương nhà chúng ta đúng là biết khẩu vị của ta mà. Chúng ta hôm nay uống vài vò thôi, uống nhiều quá không tốt. Huống hồ còn đang ở trong rừng nữa." Nguyên Ngọc tiến lại gần lấy một chén lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]