Lục Hành Sơn Cốc.
Sau nửa tháng thì cuối cùng bọn họ cũng đến được Lục Hành Sơn Cốc. Lúc này Ba Ngải Tư đã là Luyện Hồn cảnh ngũ trọng, những người còn lại chỉ mới nhị trọng nhưng chả sao cả. Với tu vi hiện tại của bọn họ thì có thể cân cả hai con yêu thú lục giai đỉnh phong.
Cái Lục Hành Sơn Cốc này là một nơi hai ngọn núi sát nhau tạo thành một cái vách vực lớn. May mà bọn họ ở dưới núi nên là sẽ dễ dàng che mắt Ưng tộc hơn nhưng cái số xui xẻo của bọn họ vẫn là không thể tan biến được. Đang yên bình dạo bước thì gặp phải một tên thái tử dở hơi của Ưng tộc.
Tên thái tử đó tên là Kỳ Phong, tự xưng bản thân mình là Ưng tộc đệ nhất thiên tài ngàn năm có một. Ừm, thiên tài lắm, nghe xong biết là một tên vị thần kinh và bệnh tự luyến vô cùng nặng. Kế bên gã còn có hai thị vệ cũng cùng chung cảm nhận với bọn họ về tên thái tử này.
"Xin lỗi, cho bổn tiểu thư hỏi ngươi có thể cư xử bình thường được không? Ta không thể đánh một tiểu hài tử não bị khuyết tật được. Bởi vì làm vậy khiến ta cảm thấy bản thân là một tội đồ." Nguyên Ly dùng gương mặt khinh bỉ, vểnh lên trời chẳng để ý dưới chân, nói.
Ba Ngải Tư liếc mắt nhìn hai thị vệ thì thấy bọn họ cầm giấy bút viết chữ "Thông cảm, thái tử bọn ta bị dị tật não bẩm sinh". Nhìn thấy cái này y thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895629/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.