Chương trước
Chương sau
Lục Hành Sơn Cốc.

Sau nửa tháng thì cuối cùng bọn họ cũng đến được Lục Hành Sơn Cốc. Lúc này Ba Ngải Tư đã là Luyện Hồn cảnh ngũ trọng, những người còn lại chỉ mới nhị trọng nhưng chả sao cả. Với tu vi hiện tại của bọn họ thì có thể cân cả hai con yêu thú lục giai đỉnh phong.

Cái Lục Hành Sơn Cốc này là một nơi hai ngọn núi sát nhau tạo thành một cái vách vực lớn. May mà bọn họ ở dưới núi nên là sẽ dễ dàng che mắt Ưng tộc hơn nhưng cái số xui xẻo của bọn họ vẫn là không thể tan biến được. Đang yên bình dạo bước thì gặp phải một tên thái tử dở hơi của Ưng tộc.

Tên thái tử đó tên là Kỳ Phong, tự xưng bản thân mình là Ưng tộc đệ nhất thiên tài ngàn năm có một. Ừm, thiên tài lắm, nghe xong biết là một tên vị thần kinh và bệnh tự luyến vô cùng nặng. Kế bên gã còn có hai thị vệ cũng cùng chung cảm nhận với bọn họ về tên thái tử này.

"Xin lỗi, cho bổn tiểu thư hỏi ngươi có thể cư xử bình thường được không? Ta không thể đánh một tiểu hài tử não bị khuyết tật được. Bởi vì làm vậy khiến ta cảm thấy bản thân là một tội đồ." Nguyên Ly dùng gương mặt khinh bỉ, vểnh lên trời chẳng để ý dưới chân, nói.

Ba Ngải Tư liếc mắt nhìn hai thị vệ thì thấy bọn họ cầm giấy bút viết chữ "Thông cảm, thái tử bọn ta bị dị tật não bẩm sinh". Nhìn thấy cái này y thật sự muốn bật cười thành tiếng chứ không thể nào nhịn nổi nữa. Không, phải nhịn để tôn lên sự quý tộc và thanh lịch của mình.

"Ngươi nói cái gì hả?! Thứ nữ nhân loại người không biết điều! Ta thừa hưởng huyết mạch hoàng tộc Ưng tộc, tuy không phải là dòng chính nhưng ta vẫn cao quý hơn thứ không biết điều như ngươi!" Kỳ Phong tức giận quát.

"Rồi sao nữa? Ngươi nói ngươi thừa hưởng huyết mạch hoàng thất Ưng tộc nhưng ta lại không tin đấy. Huyết mạch hoàng thất Ưng tộc có một điểm đặc trưng thường sinh ra những đứa con mang đặc điểm của Nhạc Trạc, Uyên Sồ và Thương Loan được Thanh Điểu Dực Phượng ban phúc vậy sao ngươi lại không có?" Tống Mao Bàng cười nhạt, hỏi. Huyết mạch hoàng thất không còn mà còn nói?

Thuở khai thiên lập địa, Ưng tộc lúc ấy chỉ có dưới hai trăm con, cùng lắm chỉ là mang hình dáng của đại bàng, chim chóc bình thường. Lúc đó Thanh Điểu Dực Phương bay ngang qua vô tình làm rơi ba cộng lông xuống đất Ưng tộc. Kẻ tiếp xúc với ba chiếc lông đó là tộc trưởng Ưng tộc đầu tiên, chính là một con chim mang hình dáng Nhạc Trạc. Thế là từ đó huyết mạch hoàng thất Ưng tộc sinh ra những hài tử mang ba hình dáng là Nhạc Trạc, Uyên Sồ, Thương Loan nhưng trong đó Uyên Sồ và Thương Loan nhiều vô cùng. Sau cùng lại quyết định nếu một hài tử sinh ra mang hình dáng Nhạc Trạc thì sẽ trở thành người kế vị. Mà tên này nhìn chẳng ra dáng một Uyên Sồ hay Thương Loan chút nào cả.



"Vui lòng tránh ra, hiện tại bọn ta không muốn gây chuyện chút nào đâu. Bọn ta cần phải đi qua nơi này để đến nơi bọn ta cần đến. Nếu thái tử muốn thu lộ phí thì bọn ta sẽ đưa cho ngài một cây linh thảo tứ phẩm, được không?" Nguyên Ngọc tiến lên, ánh mắt nghiêm nghị nói.

"Hừ, ngươi nghĩ ta là ai ấy hả? Ta chính là thái tử Ưng tộc người người kính trọng đây này! Nếu muốn đi qua đây thì ngươi phải trở thành nữ nhân của ta. Trở thành nữ nhân của ta chính là phúc khí tám đời nhà ngươi lắm rồi." Kỳ Phong hống hách nói mà không để ý sắc mặt của nàng đang xấu đi.

Ba Ngải Tư: Biết thế đã mang theo mấy cây nhang rồi.

Tống Mao Bàng: A Ngọc, muội đừng làm hắn triệt sản nhé, nhẹ tay thôi. Dù gì đánh người khuyết tật não không hay cho lắm.

Mâu Thành Vũ: Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải chết thôi cầu nguyện gì chứ.

Ngay sau đó Nguyên Ngọc và Nguyên Ly thi triển Kinh Vân Đăng Phong Bộ đá tên thái tử khốn kiếp đó lên cao rồi sau đó quăng xuống dưới một lần khiến mấy cái xương sườn của hắn gãy không ngừng. Cả hai vẫn không chịu tha cho hắn, tiếp tục tung một cước vào hàm rồi vào bụng. Trên không trung dùng linh lực ngưng tụ cánh rồi đá tên kia theo hình tròn khiến hắn chóng mặt không thôi rồi ném cho thuộc hạ mang hắn về chữa thương, còn không quên giẫm vào chỗ ấy của hắn.

"Vậy là xong rồi đúng không? Nếu xong rồi thì chúng ta đi nhé chứ đứng đây tổ phí cả thanh xuân." Mâu Thành Vũ chán nản nói: "Nhìn hắn kiểu đó thì tiền viện phí e là cả mấy ngàn linh thạch đấy."

"Ừm, không sao, chúng ta giàu mà nhưng cứ thấy tiếc tiếc sao sao ấy. Chẳng lẽ phải chi cả ngàn linh thạch ra cho tên thái tử này? Chúng ta cũng không thể làm vậy được vì con nuôi A Mẫn và hai con Huyết Liệp... Ma Chu." Tống Mao Bàng nói rồi từ trong ống tay áo hai con nhện nhỏ bằng ba ngón tay bò ra.

Hai con nhện này sau một thời gian được Tống Mao Bàng dùng linh lực nuôi dưỡng từ trong trứng thì đã đột biến từ Huyết Liệp Ma Chu với vẻ ngoài thường thấy là màu đen, tím, vàng thì giờ lại có màu trắng xanh bạch ngọc và đỏ. Nhìn thế nào cũng rất đẹp giống như mấy viên ngọc nhỏ, khiến người ta không khỏi yêu thích. Linh căn tu luyện là Băng - Huyết - Ám - Độc. Tống Mao Bàng đặt tên là A Nghiêm và A Duy, vì hai con này là đực và cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.