Vừa đáp xuống, Nguyên Ngọc liền kéo Nguyên Ly ôm A Mẫn trong tay ra một bên rồi hung hăng túm lấy cổ áo Mâu Thành Vũ mà tát một cái. Nàng không thể chấp nhận việc tên khốn này ngày nào cũng bóp đồng đội được. Đã bảo bao nhiêu lần rồi?! Thấy gi lạ thì đừng chạm vào, coi chừng cả đám mất mạng chẳng lọt tai một chữ: Nàng không phải người hiền như Ba Ngải Tư nhíu mày, thở dài, tát vào đầu rồi nhắc nhở bỏ qua như huynh trưởng đâu!
"Lão nương nói ngươi bao nhiêu lần rồi hả tên đầu đất này?! Ngươi chết thì chết một mình đi! Đừng có mà lôi bọn ta vào! Đã dặn là thấy gì cũng không được đụng! Lẽ ra không nên để Ba huynh và Băng ca chiều hư ngươi!" Nguyên Ngọc không để ý đến hình tượng thục nữ, vừa đánh vừa mắng rất hăng.
Nhìn cảnh này ai cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Với bọn họ, mấy vụ bạo hành này là chuyện ăn cơm bữa thôi nên không có gì phải lo hết. À mà hình như là Mâu Thành Vũ không có số tốt, Nguyên Ly cũng bói cho mấy quẻ rồi nên là hắn gặp chuyện xui gì cũng không ai dám trách được.
"A Ly, lần nào đó muội tìm cách giúp tam đệ nhà ta nhé. Nhìn đệ ấy hay gặp chuyện xui xẻo làm ta lo quả." Tống Mao Bang quay sang Nguyên Ly nói. Hắn cũng không thể nhìn tam đệ nhà mình xui xẻo cả đời được.
"Hahah, huynh đừng đó, Mâu huynh số không phải là xui hết đời đâu. Thật ra muội bói thêm mấy lần thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895607/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.