Chương trước
Chương sau
Sau mấy canh giờ ngồi xe, vương đô Tân Trạch cũng hiện ra trước mắt. Xà nhân hai bên đứng thành hàng chừa một con đường lớn cho xe ngựa đi vào. Lính gác đứng hai bên ngăn người dân. Ai cũng hướng ánh mắt tò mò vào bọn họ. Khoan, chẳng phải Nạp Lam Diễm Y cũng hay đến đây sao? Thế vẫn bị nhìn bằng ánh mắt đấy à?

"Nạp Lan thánh nữ lại đến rồi kìa."

"Thánh nữ này nghe bảo là nhan sắc không thua kém gì vương hậu và công chúa. Thật sự muốn được diện kiến một lần."

"Đừng mơ mộng chứ, người ta là thánh nữ đấy. Chúng ta chỉ là dân thường nên đừng có mơ đến mấy chuyện đó."

"Ngươi đấy, thiên tài ngàn năm có một của Tụ Hiền Thi Văn Các không phải như người thường chúng ta mà dễ dàng gặp mặt đâu. Nếu để lời này đến tai Nạp Lan các chủ thì coi chừng mất mạng đi là vừa!"

Tống Mao Bàng kéo rèm lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Nạp Lan Diễm Y: "Không ngờ tỷ lại nổi tiếng như vậy. Chẳng trách tên chưởng môn của Pháp Hoa phái đó lại nhăm nhe tỷ như thế."

Hoàng cung Xà tộc phải nói là không khác gì một cái thần điện cả. Sống hơn vạn năm thì đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọc và Nguyên Ly thấy một cái hoàng cung lại có nét giống thần điện. Nhưng mà mỗi tộc sẽ có một thần điện khác nhau nên là Xà tộc thần điện không giống Tinh Linh tộc thần điện.

Đứng trước đại môn chính là phu thê Xà Vương cùng ba hoàng tử và công chúa Hoằng Yến. Nhìn thấy bọn họ, Hoằng Yến vui vẻ chạy lại ôm lấy Nguyên Ngọc và Nguyên Ly, miệng cười toe toét. Hai tỷ muội Nguyên gia cũng chỉ cười trừ đáp lại.

Bỗng nhiên Hoằng Yến nhận ra sự thiếu sót gì đó: "A Ngọc tỷ, Ba huynh đầu rồi? Mọi người chẳng phải lúc nào cũng đi cùng nhau sao? Chẳng lẽ huynh ấy tách nhóm mà bỏ đi rồi?"



Câu hỏi này nhất thời khiến bọn họ khựng lại nhưng cũng phải trả lời cho có là Ba Ngải Tư đang ở một sơn mạch tìm kiếm thứ huynh ấy cần, khoảng mấy tháng nữa sẽ đến đây. Hoằng Yến cảm thấy câu trả lời này mang theo chút khó chịu, bi thương và đau khổ nên không hỏi tiếp mà kéo bọn họ vào trong.

Xà Vương tiến lại chỗ Tống Mao Bàng, ánh mắt đầy lo lắng nhìn hắn, hỏi: "Dị tượng hơn nửa tháng trước có liên quan đến Ba Ngải Tư và các vị đúng không? Tống tiên nhân có thể trả lời hoặc im lặng nhưng hãy cho Xà Vương biết các vị đang muốn làm gì. Nếu có liên quan đến Xà tộc thì ta sẽ không khách khí đâu."

"À, Xà Vương bệ hạ không cần lo lắng đến chuyện này đâu. Dị tượng đó đúng là liên quan đến bọn ta nhưng đó chỉ là tình cờ. Trước khi tiến vào Dị Ma Vực, bọn ta đã gặp phải Thú Triều gồm rất nhiều yêu thú lục giai trở lên. Tuy là ngăn chặn được nhưng Ba huynh bị thương rất nặng và đã bế quan rồi." Tống Mao Bàng bình thản nói như đó là chuyện thường tình. Hắn cũng đã bỏ đi vài chi tiết không nên có và cũng không muốn nói ra chuyện linh thú tồn tại. Nếu nói ra chắc cả Xà Quốc này sẽ loạn thành một đống mất.

"Vậy Thú Triều đó.... Nghe không hợp lý chút nào. Dị tượng do một nguồn năng lượng lớn từ thiên địa tác động đến thì chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra. Tống tiên nhân, rốt cuộc ngài muốn che giấu chuyện gì? Chẳng lẽ các vị đang muốn khởi động một trận pháp thượng cổ?" Xà Vương nhíu mày lại.

Tống Mao Bàng không nói gì mà chỉ lắc đầu, ra hiệu không nên biết thì hơn. Đây có thể là chuyện liên quan đến sống chết của cả Đông Tinh đại lục này nên là vẫn nên giữ kín thì hơn. Quan trọng hơn nữa là bọn họ đã thống nhất không nói gì về Thanh Vân tôn giả và truyền thừa của Cuồng Ma Tà Long. Sau khi dị tượng kết thúc, bọn họ tìm thấy thủy kính của Ba Ngải Tư và đã liên lạc cho Minh Vương. Minh Vương cũng đã thông báo cho bọn họ chuyện Triệu Đức Hành càng ngày càng để ý đến chuyện Đế Quân Lăng Bắc Dương trùng sinh nên phải thật cẩn thận.

"Oa, tiểu hùng này dễ thương quá. Không ngờ tỷ lại có được tiểu hùng đáng yêu như thế này đấy! Muội cũng muốn có một sủng vật!" Hoằng Yến chọt chọt A Mẫn khiến nó khó chịu gào lên.

"Đừng chọc nó nữa, yêu thú lục giai hậu kỳ không đùa được đâu. Nó tính ra thì cũng đã gần mấy trăm tuổi rồi. Nếu cứ chọc nó nữa thì coi chừng nó cắn muội đấy A Yến à." Nguyên Ngọc cầm tay nàng ngăn lại. Nói thật thì con Thái Viên Hùng này không đùa được đâu. Nàng nhớ lần ở Thú Triều, không để ý nó thì nó đã hạ gục mấy con yêu thú tam giai, tứ giai rồi ăn ngon lành.

"Ui, dễ thương thế này mà thích cắn người là không tốt đâu tiểu hùng. Cho dù có là yêu thú lục giai cao cấp thì cũng không thể làm thế, như thế là xấu lắm." Hoằng Yến xoa xoa hai tai tiểu hùng, chu mỏ nói.

Nội tâm A Mẫn không ngừng gào thét với nữ nhân trước mặt. Bà đây không phải là thứ sủng vật thấp hèn đâu! Cho dù ngươi có là công chúa Xà tộc, sở hữu huyết thống cao quý thì bà đây cũng không thua kém gì ngươi đâu! Đợi đi! Đợi một ngày bà đột phá linh thú ngũ giai, hóa thành hình người thì bà cho mày biết tay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.