Mâu Thành Vũ đứng một bên với ba hoàng tử chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài. Sao lại có cảm giác giống như bọn họ bị bỏ quên hay sao ấy. Thôi kệ, hắn dù sao cũng quen rồi, hơn nữa ngày nào mà chả bị bắt nạt chứ. Có điều khá lo cho Hoằng Yến khi chọc tiểu hùng. Yêu thú nếu có cơ duyên đột phá linh thú mới có linh trí nhưng nhóc con này có linh trí từ thuở bao giờ rồi. Đúng là mệt mỏi.
"Thời gian qua không biết Mâu tiên nhân đã đi đến nơi nào. Ta rất tò mò về vận khí và cơ duyên của tiên nhân đấy." Hoằng Diễn đưa cho hắn một chén rượu nói: "Tiên nhân, tiểu bối có vài chuyện muốn lĩnh giáo ngài."
"Hửm? Mở miệng một tiếng tiên nhân, hai tiếng tiên nhân như vậy có phải nói ta đây già không? Ta đây cũng chỉ mới có mấy chục vạn năm tuổi, tính từ thời thượng cổ thì tuổi này không thể gọi là già được." Mâu Thành Vũ nhấp ngụm rượu, ánh mắt đầy khó chịu nhìn Hoằng Diễn.
Cái nhìn này khiến Hoằng Diễn cứng người. Hở? Chẳng phải hơn cả mấy vạn năm tuổi cũng nên là một đại tiền bối già nua rồi mà trong khi đó... Thôi, tạm thời cứ thay đổi cách xưng hô đi chứ hắn cũng không biết gọi Mâu Thành Vũ thế nào.
"Mâu đại nhân, thử lỗi cho vãn bối không biết. Đại nhân, đại nhân từng nghe về dị tượng cách đây gần hai tháng không? Ngày hôm đó không biết vì sao bầu trời đang trong xanh đột nhiên nhuộm một màu máu, mây đen kéo đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2892813/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.