Chương trước
Chương sau
Nguyên Ngọc dựa vào phản ứng của hai thần binh mà chạy đến đây, đúng lúc tinh thần không ổn liền đem đám này ra phát tiết. Chắc lúc này cũng có người phát hiện ra nàng đã bỏ trốn rồi nháo nhàu đi tìm. Thật đúng là một lũ phiền phức nhưng không sao, bọn họ với nàng cũng không có nửa phần uy hiếp nhưng nếu hai huynh đệ Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ đến thì sẽ không có cơ hội chống trả.

Trần Bửu cùng đám thuộc hạ ra ngoài, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi gã khiến gã nhất thời nâng cao cảnh giác hơn với Nguyên Ngọc. Nữ nhân trước mặt gã hình như có ngoại hình giống nữ nhân gã bắt cóc ở khách điếm hai ngày trước. Chẳng lẽ là một cặp sinh đôi? Nhưng nữ nhân này có gì đó không ổn khiến gã có chút sợ hãi không biết phải làm sao.

"Hừ, xem như thứ tiện nhân nhà ngươi tự tìm đường chết! Vừa hay nhan sắc của ngươi không tồi, nếu đem bán cho lão vương gia già béo mập mạp háo sắc của Đông Giang không chừng còn kiếm được một khoảng hậu hỉnh. Heheheheheh!" Trần Bửu cười phá lên, hướng nàng nói với vẻ ngạo mạn vô cùng. Lời này tất nhiên chọc đến nghịch lân của nàng.

Nguyên Ngọc không chút lưu tình mà vung Ô Kháp Nhĩ đến một tên thuộc hạ của gã, biến kẻ đó thành một đống thịt bầy nhầy. Trần Bửu nhìn cảnh này không khỏi run rẩy toàn thân. Gã đã thuê cường giả Luyện Thể cảnh và Luyện Mạch cảnh bảo tiêu nhưng rốt cuộc nữ nhân trước mặt lại trong một roi giết một Luyện Thể cảnh tam trọng cường giả.

Trần Bửu hô lớn: "M-Mau! Xông lên giết ả ta! Nếu ai giết được ả ta thì ta sẽ trọng thưởng cho kẻ đó 5000 linh thạch! Nhất định không được để ả ta sống! Hôm nay nếu có sơ xuất gì thì coi chừng gia đình các ngươi sẽ không xong!"

Khi gã vừa mới hét giá thì những tên thuộc hạ liền xông lên muốn giết nàng nhưng Nguyên Ngọc lại không phải loại người dễ dàng đối phó như vậy. Nàng dẹo roi đi, phất tay một cái từ trên không trung xuất hiện một đàn Khẩu La Dực Trùng bay đến cắn xé những tên xấu số này. Sau đó lại thi triển Tâm căn điều khiển gã khiến cho gã phải khai ra nơi nhốt muội muội nàng nhưng vô tình gã còn khai ra nhiều chuyện xấu bản thân làm khiến lửa giận càng bốc lên cao.

Bất giác Nguyên Ngọc cảm thấy tâm ma lần trước xem thôn phệ linh hồn nàng giờ đang có dấu hiệu rục rịch. Thần trí năng dần trở nên mơ hồ, nàng liền vẽ ra một cái ấn ký đè nén nó lại. Nàng muốn tìm muội muội trước rồi xử lý cái tâm ma này sau nhưng lúc định tiến vào thì lại nghe thấy tiếng Tống Mao Bàng từ xa vọng đến.

Hóa ra có kẻ muốn khuyên nàng trước hết bình ổn tâm ma lại rồi hãy cứu muội muội mình. Không, nàng đã đến muộn một lần rồi và lần này nàng không muốn nhìn thấy muội muội mình chết thêm một lần nào nữa. Cho dù Tống Mao Bàng hay Mâu Thành Vũ hóa về thành Thanh Long và Hỗn Độn thì cũng không có đủ tư cách để ngăn nàng, bọn họ cùng lắm chỉ đối kháng nổi với nàng năm chiêu là cùng.



"Tống Mao Bàng, ta đối với ngươi bảy phần nể ba phần xem trọng, tốt nhất ngươi đừng làm chuyện gì nguy hiểm đến mạng mình cả. Thiên tư của chúng ta ngang hàng nhau và ta không muốn giết một thiên tài như ngươi." Ánh mắt Nguyên Ngọc tràn đầy tử khí, hướng Tống Mao Bàng đứng trước mặt mình đe dọa.

"Ngươi đây là đang tự giết mình đấy Nguyên Ngọc! Tâm ma của ngươi đang muốn khống chế ngươi. Chẳng lẽ giờ ngươi lại muốn mạo hiểm tính mạng mình sao?! Cứ việc để ta tìm muội ấy, ngươi trước hết cứ bình ổn lại tâm ma." Tống Mao Bàng lo lắng nói, hắn thật sự không biết nàng đang muốn làm cái quái gì nữa.

Mâu Thành Vũ di chuyển ra sau Nguyên Ngọc đánh ngất nàng, hô lớn: "Tất cả xong vào giải cứu, thấy tên nào chống trả giết không thả nhưng để lại một tên chịu tội!"

Tống Mao Bàng dẫn theo một đám nhanh chóng chạy vào trong, thấy được ở đây có một căn hầm liền phá cửa mà xông vào. Vừa vào bên trong thì mùi máu xộc thẳng lên mũi, sau đó là Nguyên Ly một thân hồng y đầy máu dù mặc y phục giống màu máu. Phía sau nàng là những nữ nhân bị bắt cóc đang dựa vào nhau mà bước đi. Hắn không hề nhìn thấy cái xác nào cả và....

"A Ly, đừng.... đừng nói là muội thôn phệ hết bọn chúng rồi?" Giọng Tống Mao Bàng run run hỏi. Hắn không ngờ nàng lại dùng cách độc ác này tăng tiến tu vi. Hắn cứ nghĩ nếu thôn phệ thì chỉ là linh hồn nhưng không ngờ nàng lại thôn phệ bọn chúng không chừa lại miếng xương hay bất cứ cái gì.

"Đúng, muội đã giết và thôn phệ hết bọn chúng. Huynh biết mà, thần hồn của ta vốn sinh ra không hoàn chỉnh rồi nên là vừa vặn hấp thu bồi bổ thần hồn. Ta cảm nhận được linh khí và thần niệm của tỷ tỷ ở đây. Tỷ ấy đâu rồi?" Giọng Nguyên Ly dịu đi chút, nàng liền hỏi thăm đến tỷ tỷ minh.

"Cái này... Tỷ tỷ ngươi thấy hai ngày ngươi không về nên lo lắng, lập tức chạy đi tìm ngươi. Ngươi cũng biết là thần hồn của tỷ ấy không chống lại được tâm ma nên bọn ta chỉ có thể đánh ngất muội ấy ngăn cho tâm ma phát triển thêm. Giờ lũ người kia đều được giải quyết hết rồi, mau về thôi." Tống Mao Bàng nói rồi ra lệnh cho những người có khả năng trị thương tiến lên xem xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.