Thiên giới, Huyễn Thanh Cốc, Trường Quan Điện.
Hay tin tất cả những kẻ còn lại bế quan, Vạn Tự Lưu thở phào nhẹ nhỏm. Cuối cùng thì nàng ta cũng có thời gian để nghỉ ngơi. 500 năm chỉ là thoáng qua một cái đối với chủng tộc tu tiên cao cấp nhưng nó lại là rất dài đối với Nhân tộc. Nhân tộc thời thượng cổ nếu không phi thăng thì cùng lắm chỉ có thể sống được 5000 năm, còn nếu phi thăng thì sẽ được kéo dài hơn.
Nàng không biết phải diễn tả cảm xúc bản thân bây giờ thế nào nhưng vẫn có thể hiểu được. Một phần vui mừng vì bọn nhóc này đều bế quan hết, trong 500 năm đó thì nàng có thể ra tay giúp bọn chúng không bị Triệu Đức Hành phát hiện nhưng những chuyện sau đó nàng sẽ không quan tâm nhiều đến. Nói thật thì nàng chẳng bao giờ muốn nhúng tay vào mấy chuyện đó nhưng nếu đảm bảo được lợi ích cho nàng và có thể đảm bảo cân bằng thế giới này không bị xáo trộn.
Bất giác, Vạn Tự Lưu cảm thấy một ngày trôi qua không khác gì cả ngàn năm. Nàng cũng khá tò mò không biết tên Điền Khách kia có chiếu cố tốt Ba Ngải Tư hay không và có nói cho tên tiểu tử đó về Thủy Giáp Vực hay không. Nếu như tên đó dám nói ra thì nàng sẽ đập hắn ngay lập tức.
"Chủ nhân, người đang phiền não chuyện gì sao? Chẳng phải lúc này nên vui mừng vì tất cả bọn họ đều bế quan hết sao?" Quý Giản đánh bạo, to gan hỏi. Hắn rất tò mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2892762/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.