Chương trước
Chương sau
"Hối hận, ta chưa đến đó thì không biết chữ hối hận ngươi nói là gì. Ngươi cũng hiểu bản thân ta ít khi hối hận về một thứ gì đó mà. Ta không bận tâm về nó, nếu chết mất xác thì phiền ngươi đến Minh giới nói vài lời với Minh Vương là sẽ phục sinh được ta." Ba Ngải Tư nhàn nhã nói.

Điền Khách bất lực trước lối suy nghĩ của y. Hắn không biết y đang nghĩ cái quái gì trong đầu và cũng chẳng muốn biết. Rốt cuộc Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương đã sinh ra thứ quái thai gì thế này? Thật sự ổn khi để thế này sao?

Nguyên Thủy Tinh Kiếm đứng kế bên y xấu hổ chết đi được. Chủ nhân không xấu hổ thì không có nghĩa thần binh cũng sẽ không xấu hổ. Chủ nhân a, ta không tin ngài lại vô liêm sỉ đến mức này. Minh Vương đại nhân đặt hết hi vọng vào ngài mà ngài lại nói ra một câu đầy trọng lượng nhẹ nhàng vậy sao? Chủ nhân, Minh Vương già rồi nên rất dễ bệnh tim, xin hãy nói câu khác tránh cho Minh Vương đại nhân lên cơn đau tim rồi chết a.

"Không thể nói được với ngươi mà. Ta khuyên ngươi không nên làm khổ người khác như vậy. Vương Giả Chi Lộ này bên trong có một con thần thú thượng cổ bán long bán xà ta bắt về ngày trước. Nó rất khó xuất phục nên ta đã nhốt nó trong đó. Hằng năm xác của những kẻ xấu số sẽ đưa vào đó cho nó xử lý. Hãy cẩn thận, qua cả mấy vạn năm không chừng nó đã trở thành một thánh thú cũng không chừng." Điền Khách mệt mỏi, đưa y thông tin của con thần thú.

Con thần thú bán long bán xà trong lời Điền Khách nói tên là Dục Hỏa Tầm Long Xà, là một con rắn nước không thể qua được Long Môn dễ dàng như cá chép. Đối với Thủy tộc, các loại như rắn nước, cá chép, đủ loại cá và nhiều loại khác thì hóa rồng chính là bước cuối cùng trong tu luyện. Đạo hạnh của mỗi con đều khác nhau nên có con tu luyện 5000 năm liền hóa rồng, có con lại mất 1 vạn năm, hay nhiều con còn mất nhiều thời gian hơn nữa. Con Dục Hỏa Tầm Long Xà này đúng ra phải tu luyện 4 vạn 781 năm mới hóa rồng nhưng lại tàn sát nhân loại cướp đan bát phẩm rút xuống thời gian còn 2 vạn 300 năm. Chính vì không đủ đạo hạnh nên không thể hoàn chỉnh hóa rồng mà phải trong hình dạng nửa rồng nửa rắn.

"Dục Hỏa Tầm Long Xà này hình như ta từng nghe về nó. Chính Cuồng Ma Tà Long lúc còn là một mảnh tàn hồn thấy nó rồng không ra rồng, rắn không ra rắn, khiến thanh danh Long tộc ô uế không thể chịu được mà định dùng nửa tu vi giáng năm mươi bảy đạo thiên lôi nhằm giết nó để nó tu luyện lại từ đầu. May mắn thay có người kẻ đã dọn đống phân đó là Điền Khách đại nhân đây." Nguyên Thủy Tinh Kiếm liếc mắt nhìn, buột miệng nói.

Ba Ngải Tư: "..." Đừng chọc bổn đại gia cười... Hahahahah! Mắc cười chết mất

Điền Khách: "..." CMN! Ngươi đây là đang tìm chết! Ngươi nói ta giống kẻ rảnh rỗi đi dọn đống phân long xà đó à?!



Sau đó trong đại điện liên tục phát những tiếng kỳ lạ khiến cho Thanh Trúc đi qua không khỏi tò mỏ. Rốt cuộc chủ nhân đang muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn giết người sao?

Khương Thiết Quản bịt tai nàng lại, tặc lưỡi: "Trẻ con tốt nhất không nên xen vào chuyện của người lớn. Có lẽ là chủ nhân đang cãi nhau với Ba đại nhân về chuyện lừa gạt ngài ấy thôi. Muội không thấy mấy ngày nay bao nhiêu con linh thú lục giai trở lên ra sân rồi."

Lục Đình Kiêu liền phụ họa: "Đúng, đúng đó Thanh Trúc muội muội. Chủ nhân chắc là đang bị xử vì dám lừa gạt Ba đại nhân. Hơn nữa Nguyên Thủy đại nhân cũng ở trong đó nên sẽ không có án mạng lớn xảy ra đầu. Cùng lắm là gãy mấy cái xương rồi nằm giường vài tháng thôi. Muội biết chuyện này cũng thường thấy mà. Hahah.."

Dưới sự lừa gạt của cả hai, Thanh Trúc không nghi ngờ gì mà vui vẻ chạy lon ton đi chỗ khác. Bọn họ không biết nói sao cho đúng với đóa bạch liên nhỏ ngây thơ đó, sự thật lộ ra thì không biết nó có còn lạc quan hay không nữa. Nếu không phải vì lớn lên trong Vương Giả Chi Thành cùng với sự bảo bọc của bọn họ thì không chừng Thanh Trúc đã bị tên cặn bã nào lừa rồi.

"Nó ngây thơ quá, chúng ta phải làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn lắm nhất là khi chủ nhân hay gây họa." Lục Đình Kiêu nhỏ giọng hỏi: "Ta còn nhớ lần đầu tiểu nha đầu đó chửi thề trước mặt ta sau khi từ chỗ chủ nhân về. Lúc đó ta đã hóa đá vì sốc. Thật sự không thể tin nổi chủ nhân mà."

"Hừ, ngươi ngây thơ quá rồi đấy. Chủ nhân chúng ta không phải chỉ có nhiêu đó thôi đâu. Có lần một tên đấu sĩ nào đó chọc Thanh Trúc khiến muội ấy ấm ức chạy đi mách chủ nhân, ngài ấy đã nói một câu khiến ta hóa đá." Khóe môi Khương Thiết Quản giật giật: "Chủ nhân nói "Vậy đợi ta nhổ đầu tên khốn đó xuống cho A Trúc nhé", ngươi biết không? Thanh Trúc muội muội hỏi chủ nhân câu có nghĩa là gì nhưng mà ta kịp thời ngăn cản nên mới có Thanh Trúc ngây thơ như ngày hôm nay."

Lục Đình Kiêu: "..." CMN! Ngài ấy không biết nói câu khác à?! Thanh Trúc nếu không phải quá ngây thơ thì giờ đã như vậy rồi! Sao lúc nào tên khốn như chủ nhân chẳng bao giờ biết điều vậy?!

Khương Thiết Quản: Ta hiểu tâm trạng của ngươi, không khác gì ta khi nghe câu đó lần đầu từ miệng chủ nhân cả. Đừng lo, ta sẽ xem đó là bí mật giữa chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.