Khách điếm Ô Nhạc.
Giải việc xong việc, Mâu Thành Vũ đến khách điếm mà Tạ Trình nói. Nói thật chuyện cứu Đới Thanh Hương khỏi Đới gia này tính ra hắn lỗ không nhỏ. Nhường Đới Thanh Hương cho Tạ Trình thật sự là lỗ cho hắn một khoảng không nhỏ chút nào. Có điều nếu là vì thiên địa thì hắn sẽ làm.
Đến khách điếm, nhìn bên ngoài Mâu Thành Vũ không khỏi chán nản vì cách bài trí nơi này vẫn không gọi là xa hoa cho lắm, thua Đông Tinh đại lục vài phần nhưng tạm chấp nhận vậy.
Bước vào khách điếm, Tạ Trình vui vẻ ra đón hắn. Mâu Thành Vũ gật đầu, lịch sự chào lại.
"Lâu rồi không gặp. Lần này huynh đến làm ta bất ngờ đấy. Không ngờ huynh vậy mà lại hào phóng mang cho ta một nữ đệ tử có Hồn căn. Nếu là người khác chắc sẽ đem đi khoe khoang chứ không phải cho rồi." Tạ Trình nói.
"Bớt lại chút đi. Ta làm cũng vì thiên địa, không phải vì ngươi hay Thương Phong Kiếm Môn gì đó đâu." Mâu Thành Vũ lạnh nhạt nói.
"Được rồi, ta hiểu mà. Có điều ngươi làm vì thiên địa như vậy liệu có ổn? Ta không nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thỏa đâu. Chẳng ai ngu ngốc mà đi cho không kẻ khác cả đâu Mâu huynh." Ánh mắt Tạ Trình lóe lên kim quang.
Mâu Thành Vũ cười: "Tất nhiên, ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ. Ta không tốt bụng mà cho người Đới Thanh Hương kia không. Ngươi là kẻ thông minh, chắc cũng biết là bản thân phải trả cái gì đó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2892560/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.