Nhưng Phương Hạc Linh lại cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, gã đường đường là kẻ có xuất thân từ ba họ lớn của thành Phong Lâm, đích thân đến xin lỗi Khương Vọng – một kẻ xuất thân nghèo khó, cho dù Khương Vọng không cảm ơn rối rít thì ít nhất cũng phải nên tỏ ra tôn trọng, quý mến gã mới đúng? Sao lại thờ ơ, lạnh nhạt đến vậy?
“Khương sư huynh vội gì vậy?” Phương Hạc Linh bước nhanh đuổi theo, vòng qua trước mặt đám người Khương Vọng, cười nói: “Quên nói với Khương sư huynh, hôm qua ta vừa uống Khai Mạch Đan, Đạo mạch đã ngoại hiến.”
Gã cố gắng kiềm chế nhưng sự đắc ý thì vẫn bộc lộ.
“Rồi sao?” Khương vọng hỏi.
Phương Hạc Linh ngây người một chút rồi mới nói: “Trong kỳ tuyển sinh Nội viện này, chỉ có hai người chúng ta Đạo mạch ngoại hiển trước, nên thân thiết nhau hơn mới đúng.”
Nói cho cùng vì tuổi còn nhỏ, nên dù đã được dạy lê nghi từ bé, nhưng trong lời nói của gã vẫn thế hiện sự ngông cuồng tự mãn, giống như đang muốn nói: anh hùng thiên hạ chỉ có hai người là ngươi và ta.
Gã quả thực không vì chuyện của Phương
Bằng Cử mà ghi hận Khương Vọng. Phương Bằng Cử không chết thì gã cũng chẳng có cơ hội như ngày hôm nay. Nếu không phải vì không muốn làm tổn hại đến uy phong của ba dòng họ lớn, giữ được suất tuyến sinh của Nội viện Đạo viện thành Phong Lâm thì cho dù cha gã gần như đã nắm chắc cái ghế tộc trưởng đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414607/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.