“Ngươi biết cảm giác bị phản bội sao, biết loại cảm giác trái tim bị thiêu đốt vừa thống khổ vừa phần nộ sao? Ngươi khiến tín nhiệm của ta trở thành sự ngu đần, ngươi khiến những gì ta trải qua, tựa như chuyện cười. Ngươi khiến thống khổ của ta trở nên chẳng còn chút ý nghĩa nào.”
Ký ức như nước chảy, tuy rằng phẳng lặng nhưng lại không cách nào xoá hết đi những vết nứt.
“Ngươi đã trải qua cảm giác suy yếu bất lực nằm trên rơm rạ, chỉ có thế trơ mắt chờ đợi cái chết đến sao?”
“Ta dường như có thế nhìn thấy hai bóng dáng lay động trước mặt, ta biết đó là Hắc Bạch Vố Thường. Ta dường như nghe được tiếng thở của bọn họ, chậm rãi, chậm rãi, vang ở bên tai. Ta từng thề phải chiến thắng vận mệnh! Nhưng ta biết cái chết của mình sẽ đến rất nhanh, mà bản thân lại chẳng hề có chút biện pháp nào.”
“Nếu như ngươi trải qua những gì ta đã trải qua, liền sẽ rõ ràng có những thống khổ không cách nào dền bù. Ta là người đã chết qua một lần. Nếu như tha thứ cho ngươi, thì không có tư cách doi mặt với chính ta.”
Khương Vọng nói đến day, chậm chạp mà kiên quyết rút trường kiếm ra.
Đài cao chậm rãi hạ xuống, cành cây co vào, sau cùng toàn bộ đạo thuật kéo dài sân quyết đấu, lại hóa thành một mầm cây nho nhỏ, vùi vào lòng đất.
Mà Phương Bằng cử lại lẳng lặng nằm trên mặt đất, tay phải rủ xuống mặt đất, tay trái vẫn nắm hờ tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414596/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.