“Bằng Cử, ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao mà còn dám lên tiếng biện luận.” Khương Vọng ngăn đám người Triệu Nhữ Thành lại: “Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, vì sao trước đó ta dù trọng thương bỏ chạy, cũng không âm thâm liên hệ Đại ca, Nhị ca, tiểu Ngũ, mà lựa chọn để đến hôm nay mới tới tìm ngươi?”
Hắn cụp mí mắt xuống: “Bởi vì tới bây giờ ta cũng không nguyện ý để bọn họ chọn lựa, không muốn để họ ngờ vực vô căn cứ, không muốn làm khó họ! Chuyện giữa ngươi và ta, thì ngươi và ta tự giải quyết. Nếu ta chết fôi, vậy liền thôi. Mà ta đã còn sống, vậy thì thứ nên trả, ngươi phải trả lại cho ta.”
Phương Bằng Cử lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi bị tắt nghẽn phán đoán phải không? Ta cũng không nợ gì ngươi, ngươi kêu ta trả thế nào? Cớ sao cứ chấp mê bất ngộ?”
Nhưng Khương Vọng đã không tiếp tục nói chuyện với gã, mà là quay người quỳ gối với pho tượng Đạo Tôn cao lớn xa xa bên trong Đạo viện: “Đệ tử Khương Vọng, bị kẻ gian Phương Bằng Cử hãm hại suýt chết. Thù này không thế giải, hận này không thể tiêu. Thỉnh cùng nhau quyết tử!”
Toàn trường xồn xao.
Đạo Chứng Tử Đấu!!!
Đồng mồn tương sát là tội, nhưng nếu thật sự có sinh tử đại hận khó tiêu, Đạo môn cũng không cấm kỵ
loại việc quyết đấu này.
Mà trong rất nhiều loại quyết đấu, một trong những loại không thể vãn hồi là mời Đạo Tôn chứng kiến quyết đấu.
Đạo môn tương truyền rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414593/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.